Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trùng sinh ngày ta ném tú cầu bị Quý phi ép gả tên ăn mày - Chương 3+4

Cập nhật lúc: 2024-08-13 00:09:10
Lượt xem: 1,414

Chương 3

 

“Tiểu thư, đã đến giờ lành.”

 

Ma ma nhỏ giọng nói, dìu ta đến lan can, rồi yên lặng lùi về sau.

 

Ta ôm tú cầu, nhưng không giống như kiếp trước, xấu hổ ném ngay.

 

Mà nhìn Thẩm Dung ở cách đó không xa, ả ta nắm tay Chu Thừa Huyền, cướp thiệp mời của một công tử đi ngang qua, ám vệ hỗ trợ ả ta nghênh ngang đi vào.

 

Ở kiếp trước, ta mơ hồ nhìn phía dưới hỗn loạn, nhưng toàn bộ chú ý lại trên tú cầu.

 

Hôm nay lặp lại, mấu chốt vẫn là lần này, chỉ có thể đánh cuộc một lần.

 

Khi Chu Thừa Huyền dần đến gần, ta ôm tú cầu, giả vờ ném hướng ngược lại hắn, khi tất cả mọi người chạy về hướng đó, ám vệ nhận được lệnh, cũng bị dụ sang phía đó.

 

Cùng lúc đó, ta nhanh chóng ném tú cầu vào n.g.ự.c Chu Thừa Huyền.

 

Tổ chức ném tú cầu chọn rể, từ sớm ta đã được sư phụ chỉ dạy kỹ xảo ném tú cầu, nhìn thấy người vừa ý, có thể ném chính xác vào n.g.ự.c hắn.

 

Tú cầu ném cho Chu Thừa Huyền, ám vệ ẩn nấp dù muốn ra tay bảo vệ hắn, ném cục đá đánh bay tú cầu, nhưng chỉ cần một phần trăm xác suất ném trúng Chu Thừa Huyền, bọn hắn cũng chắc chắn không dám.

 

Cho nên bây giờ tú cầu đã vào tay hắn rồi!

 

Một lúc sau, Chu Thừa Huyền nhìn tú cầu trong ngực, trong nháy mắt kinh ngạc.

 

Tôi vội vàng nhìn về phía phụ thân, người cũng chú ý tới ánh mắt của ta, làm cho gia đinh vây quanh Chu Thừa Huyền.

 

Phụ thân chỉ là quan nhỏ, cả đời chưa từng nhìn thấy Hoàng Đế, nên cũng không sợ hãi. Đầu tiên lên tiếng: “Hiền tế!” (Con rể)

 

Thẩm Dung đứng bên cạnh Hoàng Đế, đối với việc tú cầu rơi vào tay Chu Thừa Huyền, cũng ngây người.

 

Đợi đến lúc phục hồi tinh thần, sắc mặt khó chịu, bối rối giật lại tú cầu trong tay Chu Thừa Huyền, vứt xuống mặt đất.

 

Tú cầu lăn đến chân Trương Đại, Thẩm Dung vội vàng hô lớn: “Tên ăn mày này đã cướp được tú cầu, cô nương nên gả cho hắn!”

 

Phụ thân cùng ta xuống dưới lầu, đi thẳng đến trước mặt Chu Thừa Huyền, hơi bất mãn nhìn Thẩm Dung. Cho dù không muốn lấy ta, cũng không nên khiến ta gả cho tên ăn mày, giữa hai người chọn một, đương nhiên phụ thân sẽ chọn Chu Thừa Huyền.

 

“Vị công tử này, ta nhớ là chưa từng đưa cho ngươi thiệp mời. Nhưng theo đúng quy định, tú cầu đã rơi vào tay vị công tử đây. Dù ngươi lại cướp tú cầu, ném cho người bên ngoài, cũng sẽ không được tính.”

 

Thẩm Dung ở trong cung được nuông chiều, nào có ai dám răn dạy ả ta như thế.

 

Cảm thấy uất ức, mở miệng gọi ám vệ, định xóa sổ cả nhà ta.

 

Ta vội vàng đi tới, cúi đầu dịu dàng nói: “Nếu vị công tử này đã cướp được tú cầu của ta, dựa theo quy định kén rể, người đã là phu quân của ta rồi.”

 

Khi đang nói chuyện, làn gió nhẹ thổi qua, khăn che mặt của ta bị rơi xuống đất.

 

“Trẫm không…”

 

Chu Thừa Huyền vốn rất muốn phản kháng, nhưng thấy khuôn mặt ta, trong nháy mắt kinh ngạc, liền từ chối cũng không nói ra được.

 

Ở kiếp trước, ta theo quy định, không dám gỡ khăn che mặt. Đến khi Hoàng Đế buông lời vàng ngọc. Tất cả đã được định đoạt, khăn che mặt bị Trương Đại gỡ xuống, Chu Thừa Huyền chuẩn bị rời đi nhìn thấy, nháy mắt kinh ngạc trước vẻ đẹp của ta, còn có chút hối hận.

 

Nhưng lời Hoàng Đế nói là thánh chỉ, không thể thu hồi. 

 

Vì vậy, bây giờ ta trước tiên gỡ khăn che mặt, để Chu Thừa Huyền nhìn thấy gương mặt ta. Ta giống mẹ, mang nét đẹp dịu dàng của nữ nhân Giang Nam, đôi mắt u buồn, đặc biệt làm lòng người thương tiếc.

 

Lúc này, hai mắt ta ngấn lệ nhìn Chu Thừa Huyền: “Công tử, người không muốn lấy ta sao?”

 

“Đương nhiên không muốn!”

 

Thẩm Dung chen lên một bước mở miệng, cả người che trước mặt Chu Thừa Huyền, ánh mắt nhìn ta căm hận, lời nói ra khỏi miệng cũng khó nghe.

 

“Ngươi đường đường là một tiểu thư nhà quan, sao lại không biết liêm sỉ? Gấp gáp chọn hôn phu, nhưng người ta đã có chính thê, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm thiếp?”

 

“Dưới chân thiên tử con dân đều địa vị ngang nhau. Hay là ngươi chê tên ăn mày kia, khinh thường hắn, thật là lòng dạ rắn rết!”

 

Ta cúi mắt nhìn xuống, che giấu hận thù.

 

Miệng khẽ cười nói: “Ném tú cầu kén rể, vốn là ý trời. Nếu vị công tử này đã có chính thê, dựa theo quy định, vẫn phải gả, cho dù làm thiếp, cũng tuyệt đối không thể hai lời!”

 

“Diệp tiểu thư đúng là trọng lời hứa!”

 

“Những người nhận được thiệp mời, đều là tự nguyện đến, tham gia ném tú cầu kén rể. Nếu vị công tử này không muốn lấy Diệp tiểu thư, tại sao hôm nay lại đến đây?”

 

“Diệp tiểu thư là người hiểu lý lẽ, vị công tử này nhìn cũng là người quân tử, đừng làm kẻ phụ lòng!”

 

"..."

 

Những công tử chưa cướp được tú cầu, vì muốn lấy ta nên mới đến đây, bây giờ cũng nhao nhao bênh vực kẻ yếu.

 

Có thiệp mời, mới có thể đi vào, mới có thể cướp tú cầu.

 

Vì vậy ở kiếp trước, Trương Đại là bị vụng trộm ném vào, trong tay hắn không có thiệp mời, dựa theo quy định, ta có thể không lấy hắn.

 

Nhưng Thẩm Dung lại cướp hai thiệp mời, dù không đúng tên hắn, nhưng ở đây có rất nhiều thiếu niên là công tử thế gia quý tộc, từng gặp Hoàng Đế.

 

Bởi vậy ——

 

"Vị công tử này... Hắn không phải, không phải là đương kim bệ hạ sao?"

 

Trong đám người, không biết người nào đột nhiên kinh hô một tiếng, vốn là nghị luận thanh âm càng huyên náo.

Mọi người cùng quỳ lạy, hô to vạn tuế, coi như chứng thực thân phận của Chu Thừa Huyền.

Vẻ mặt Thẩm Dung rất khó coi.

 

Chu Thừa Huyền dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ có thể kiên trì nhìn ta nói: “Trẫm không phải người trên thiệp mời, nhưng lại xui khiến nhận được tú cầu này. Mặc dù trẫm chưa có hoàng hậu, nhưng cũng không thể đồng ý ngươi vị trí chính thê, ngươi vẫn nguyện ý gả cho trẫm?”

 

Ta quỳ dưới đất, ngửa đầu nhìn Chu Huyền Thừa, từng câu rõ ràng: “Ném tú cầu kén rể, vốn là ý trời se duyên. Thần nữ nguyện ý nghe thiên mệnh, không biết bệ hạ, có nguyện ý nghe thiên mệnh hay không ?”

 

Ta cũng không trả lời, đem vấn đề vứt ngược lại cho Chu Thừa Huyền.

 

Chỉ vì ta là nữ nhân.

 

Nếu nói nguyện ý vào cung, mọi người sẽ nói ta ham hư vinh. Nhưng nếu ta nói không muốn, tú cầu đang trong tay Trương Đại, Thẩm Dung sẽ không bỏ qua ta.

 

Vì vậy ta chỉ có thể trả lời lập lờ nước đôi, đem quyền lựa chọn giao cho Chu Thừa Huyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trung-sinh-ngay-ta-nem-tu-cau-bi-quy-phi-ep-ga-ten-an-may/chuong-34.html.]

 

Thân là vua một nước, đến náo loạn chuyện gả nữ nhà thần tử, nếu không xử lý thuyết phục, sẽ khiến các nữ tử nhà thần tử trong thiên hạ bất mãn.

 

“Ngươi chỉ là một nữ nhi quan bát phẩm, thân phận thấp kém, không có tư cách vào cung!”

 

Thẩm Dung oán hận mở miệng, hoàn toàn quên mất mới đây ả ta nói mọi người dưới gầm trời này đều là con dân của Hoàng Đế, không phân biệt. Bây giờ lại cố gắng nói ta thấp kém, khiến cho những người ở đây biết thân phận của ả ta, vẻ mặt bất mãn.

 

“Tuy ngài là quý phi, thân phận cao quý không với tới. Nhưng lại cải trang nam nhân, náo loạn buổi ném tú cầu, còn nói Diệp tiểu thư thân phận thấp kém, thật sự quá ương ngạnh!”

 

“Không phải trước đây trong kinh thành đều đồn đại, nói Thẩm quý phi ở hậu cung, đối xử hạ nhân bình đẳng như nhau, là người chủ tử tốt, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, thì ra là trong ngoài không đồng nhất.”

 

"..."

 

Tiếng nói rất nhỏ, xung quanh lại nhiều người, không biết được ai vừa nói.

 

Thẩm Dung đỏ mặt xấu hổ, giơ tay định đánh ta.

 

Ta đương nhiên không né, vì sẽ có người ngăn ả ta lại, ít nhất trước mắt bao người, Chu Thừa Huyền tuyệt đối không làm chuyện càn quấy.

 

"Dung Nhi, không được quấy rối!"

 

Chu Thừa Huyền trầm giọng quát, Thẩm Dung rưng rưng đỏ vành mắt: “Không phải bệ hạ thấy Diệp cô nương xinh đẹp, thật sự muốn nạp làm phi?”

 

“Bệ hạ uy danh bốn bể, nữ nhân trong thiên hạ đương nhiên tùy ý ngài ấy chọn lựa. Quý phi cần gì phải tức giận như thế, nữ nhân phải theo tam tòng tứ đức, không được nuông chiều ghen tuông.”

 

Ta nhẹ nhàng nói, nhìn ả ta vặn vẹo khuôn mặt, hận không thể g.i.ế.t ta.

 

“Ngươi cho mình là ai? Bệ hạ sao có thể coi trọng ngươi? Chẳng qua chỉ là con gái quan lại thấp kém, bày đặt quỷ kế giăng bẫy, cố tình vứt tú cầu cho bệ hạ, thật cho là có thể chim sẻ biến thành phượng hoàng!”

 

Ả ta nói chuyện giọng điệu quái gở.

 

Chu Thừa Huyền là bậc Đế Vương, đóng cửa lại có thể sẽ dỗ dành ả ta. Nhưng trước ánh mắt mọi người, hắn đương nhiên xem trọng mặt mũi.

 

Nữ nhân của hắn khóc lóc om sòm, nếu hắn chịu thua, người dân trong thiên hạ sẽ chê cười, nói hắn là Đế Vương lại sợ quý phi.

 

Còn để qúy phi tùy ý nhục nhã quan lại, nếu còn để yên, chỉ khiến thần tử chạnh lòng.

 

Vậy nên, Chu Thừa Huyền trầm giọng: “Trẫm đã nhận tú cầu của nàng ấy, cho dù nạp làm phi, cũng không vấn đề.”

 

“Được, vậy ngươi lấy Diệp cô nương đi, đừng tìm đến ta!”

 

Thẩm Dung không nghĩ rằng, Chu Thừa Huyền không chiều theo ả, lại còn làm ả ta xấu hổ, nhưng đ.â.m lao phải theo lao, liền lau nước mắt bỏ chạy.

 

Chu Thừa Huyền sắc mặt khó coi, nhưng xung quanh nhiều người vây xem, hắn ta nhất định phải cho ta công bằng.

 

Trầm mặt, cởi xuống một khối ngọc bên hông, đưa cho ta: “Nếu trẫm đã nhận tú cầu, không cưới nàng, sẽ khiến nàng chịu ấm ức. Thế này đi, ngọc bội này làm chứng, ba ngày sau sẽ truyền thánh chỉ đến Diệp phủ, nghênh đón nàng vào cung.”

 

Ta cười khẽ, đưa tay tiếp nhận ngọc bội, dập đầu tạ ơn.

 

"Thần nữ, khấu tạ long ân!"

 

Lúc này đây ——

 

Vinh hoa phú quý, ta muốn; mạng của bọn hắn, ta cũng muốn!

 

Chương 4

 

Ba ngày ước hẹn đã đến.

 

Là Hoàng Đế, Chu Thừa Huyền đương nhiên giữ lời hứa.

 

Nhưng Thẩm Dung là đầu quả tim của hắn, cho dù bất mãn, nhìn thấy nước mắt của ả ta, lại trong lòng mềm nhũn.

 

Để Thẩm Dung yên tâm, ta chỉ được phong là thất phẩm “Tuyển Thị”, ở nơi xa nhất tẩm cung Hoàng Đế, Thính Tuyết Các, chỉ có hai cung nữ theo hầu, không hề được ân sủng.

 

Nhìn Thính Tuyết Các dơ bẩn, Bát Vân luôn theo hầu ta từ nhỏ cũng u sầu buồn bã.

 

“Tiểu thư, vừa vào cung đã bị khinh thường như vậy, có thể thấy cuộc sống sau này của chúng ta sẽ khó khăn.”

 

Ta cười vỗ vỗ tay của nàng: “Trước khi vào cung, ta cũng đoán được tình cảnh này, đừng buồn, ngày sau còn nhiều chuyện phải lo nghĩ.”

 

Ta đoán được không sai.

 

Bát Vân và hai cung nữ mới quét dọn tẩm điện (phòng ngủ), Thẩm Dung liền hung hăng đến đây, ả ta phá cửa chính Thính Tuyết Các, xông đến tát thẳng mặt ta.

 

“Diệp Uyển, ngươi đúng là giỏi mưu kế, không muốn gả cho tên ăn mày, lại bám vào hoàng thượng? ”

 

Ả ta cười lạnh, dùng móng giả véo cằm ta, trong mắt là chán ghét không cần che đậy.

 

“Nhưng bổn cung sẽ cho ngươi thấy, ở thâm cung ăn tươi nuốt sống này, loại nữ nhân nông cạn như ngươi, c.h.ế.t như thế nào.”

 

Ta mỉm cười, đối với đe dọa của ả ta, không chút nào sợ hãi.

 

“Vậy sao, thần thiếp chờ đến ngày đó.”

 

Ả ta hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi, trước khi đi còn đạp cửa Thính Tuyết Các, cánh cửa cũ nát lung lay sắp đổ.

 

Bát Vân vội vàng lấy thuốc bôi trong hành lý, giúp ta thoa chỗ sưng đỏ.

 

“Thẩm Dung ương ngạnh, cũng may ngài đem theo thuốc. Tiểu thư nhẫn nhịn một chút, thời gian còn dài, sẽ có lúc phong thủy thay đổi.”

 

Ta gật đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

 

Hôm nay là ngày đầu ta vào cung, theo quy định, Hoàng Đế sẽ lật thẻ bài của ta.

 

Nhưng hắn không đến, mà đi thẳng đến Quan Sư cung của Thẩm Dung

 

“Đã cho người dò la, quý phi nương nương ở ngự hoa viên lẩm bẩm hát, là bài hát trước đây khi lần đầu gặp bệ hạ, gợi nhớ tình cảm lúc trước, bệ hạ liền…”

 

Bát Vân nói còn chưa dứt lời, nhưng ta biết rõ ý của nàng, cũng không tức giận chút nào.

 

Hôm nay là lần đầu ta vào cung, Thẩm Dung lại chán ghét ta, đương nhiên sẽ nghĩ cách cướp lần đầu ân sủng.

 

Đơn giản là trong thâm cung ——

 

Phi tần không được sủng ái, có khi cuộc sống còn không bằng một cung nữ trôi qua.

 

Loading...