Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trùm Trường Là Mèo - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-01 05:37:25
Lượt xem: 421

25.

Vì trở thành bạn cùng bàn với Tạ An nên các bạn nữ trong lớp thường xuyên tìm tôi để gửi thư tình.

Lúc đầu tôi không hiểu sao mình lại từ một người vô hình trở thành người được yêu cầu giúp đỡ nhiều đến vậy.

Tạ An là một người bạn cùng bàn thật sự rất tốt. Tôi ngủ gật trong giờ, cậu ta sẽ giúp tôi che chắn tầm mắt của giáo viên.

Trời mưa, cậu ta sẽ che ô cho tôi. Mỗi khi đến kỳ thi giữa kỳ, cậu ta sẽ gọi điện thoại an ủi tôi.

Khi tôi không làm được bài tập, cậu ta sẽ dùng bút gõ nhẹ vào đầu tôi: "Thẩm Lê, trong đầu cậu có gì  bên trong vậy?".

Tôi tức giận, cậu ta lại đổi giọng.

"Ai bảo tôi là bạn cùng bàn của cậu chứ, phải có trách nhiệm với cậu cả đời."

Trời ạ, sao tôi lại cảm thấy Tạ An càng ngày càng kỳ lạ vậy!

"Cậu bị bệnh à?".

Tạ An "phụt" một tiếng bật cười.

"Thẩm Lê, cậu thật là chẳng hiểu phong tình gì cả, đáng thương giùm cho ai kia."

26.

Hôm đó có tiết thể dục, giáo viên gọi tôi và Tạ An đến phòng dụng cụ để khiêng dụng cụ thể dục.

Giữa đường gặp Giang Chỉ, hắn mặc áo hoodie màu xanh đậm, vừa nhìn thấy tôi đã lập tức quay mặt đi.

Tên "đàn em" luôn lẽo đẽo theo sau hắn kéo kéo tay áo hắn, lớn tiếng nói: "Đại ca Giang, người trong lòng của anh..."

Lời còn chưa dứt, đã bị hắn bịt miệng lại, ánh mắt hung dữ cảnh cáo.

"Đi thôi, bạn cùng bàn."

Tạ An nắm lấy tay tôi, mỉm cười.

Bóng dáng Giang Chỉ bị Tạ An che khuất.

Trong phòng dụng cụ, tôi lấy lá thư tình đã giữ trong tay rất lâu, bực bội nhét vào lòng cậu ta.

Cô gái viết lá thư tình này học lớp khác, trông rất dễ thương, chắp tay cầu xin tôi đưa cho Tạ An. Đương nhiên tôi đã không cưỡng lại được.

Tạ An vuốt ve phong bì, đẩy gọng kính lên: "Cậu đưa cho tôi à?"

"Không phải."

Tôi lấy vài quả bóng rổ trên giá xuống.

"Hừ."

Một tiếng cười khẩy vang lên, kèm theo đó là âm thanh "xoẹt" một cái.

Lá thư tình được viết rất cẩn thận đã bị xé thành từng mảnh vụn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trum-truong-la-meo/chuong-8.html.]

Cậu ta ép tôi vào tường.

Ánh sáng yếu ớt phản chiếu qua cặp kính, khiến cậu ta trông thật lạnh lùng, xa cách.

"Thẩm Lê, cậu không nhận ra sao?"

"Tôi nhận ra rồi."

Tôi dựa lưng vào tường, bình tĩnh nhìn cậu ta: "Ghèn mắt cậu dính ở khóe mắt kìa."

Khuôn mặt Tạ An lập tức đen xì.

27.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Ăn cơm tối xong, tôi xuống lầu đổ rác.

Từ một góc khuất trong con hẻm vọng ra tiếng mèo kêu thảm thiết.

Tiếng va chạm của sắt vụn với rác rưởi vang lên loảng xoảng.

Một lúc sau, năm, sáu con mèo từ trong hẻm chạy ra, trong đó có một con mèo đặc biệt béo, lúc này đang lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, "meo" một tiếng chạy vụt qua chân tôi.

Trời ạ, chẳng phải đây là con mèo bá chủ khu phố của chúng tôi sao? Có thể nói, tất cả lũ mèo trong khu phố này đều sợ nó. Con mèo bá chủ này có thể béo tốt như vậy là nhờ tài năng "co được duỗi được" của nó, khi đối diện với con người, nó sẽ nằm ngửa bụng ra làm nũng để được ăn; khi đối diện với đồng loại, nó sẽ "tung chưởng" không lưu tình.

Tôi hơi tò mò, không biết là con mèo nào đã đánh nó đến mức thê thảm như vậy?

Con mèo cuối cùng tập tễnh bước ra.

Dưới ánh đèn đường, tôi nhận ra đó là một con mèo tam thể, cũng chính là Giang Chỉ.

Nó ngẩng đầu lên trời, uất ức kêu "meo meo".

"Tạ An khốn kiếp, đáng c.h.ế.t mà! "Meo!"

"Ông đây còn chưa được nắm tay A Lê, "gào", tối nay nhất định phải cắn cho cậu ta kêu "meo meo" mới được."

28.

Càng nghe, tôi càng cảm thấy có gì đó sai sai, tiếng lòng của Giang Chỉ rất hỗn loạn.

Con mèo tam thể loạng choạng bước đi, cuối cùng phanh gấp lại.

Tôi không thể nhịn được nữa, liền túm lấy gáy nó, người nó rất bẩn, nên tôi bế nó về nhà.

Con mèo tam thể lúc này mới nhìn thấy tôi, mở to hai mắt, tôi thề là mình đã nhìn thấy nước mắt trong mắt con mèo.

"Meo."

"A Lê xấu xa, A Lê xấu xa."

Lúc này, đầu óc tôi chỉ toàn là chữ "xấu xa", ồn ào đến mức đầu tôi muốn nổ tung.

"Phải phải phải, tôi là người xấu xa nhất."

Tôi vừa nói vừa chuẩn bị nước tắm cho nó.

Loading...