Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 159: Chúng Ta Là Bạn

Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:58:08
Lượt xem: 23

Túc Miểu: "Xin chào, Cố Tiểu Trân."

Cô giơ tay, Cố Tiểu Trân ngẩn người, đây là lần đầu tiên kể từ khi vào học ở đại học An Nam cô ấy được nhìn bằng ánh mắt bình đẳng.

Vành mắt Cố Tiểu Trân nóng lên, do dự mà vươn tay nắm lấy tay Túc Miểu một cái: "…Chào bạn."

Túc Miểu không biết một cái nắm tay cũng có thể làm cho người ta khóc, lập tức luống cuống.

"Cố Tiểu Trân, bạn sao vậy?"

Cố Tiểu Trân lắc đầu, đem nước mắt ép trở về: "Không có việc gì, bạn, chúng ta bây giờ được xem là bạn sao?"

Đôi mắt đen kia khẩn trương mà nhìn Túc Miểu, hàm răng dùng sức cắn môi dưới. Quần áo của cô ấy thoạt nhìn rất đắt tiền, cô ấy thật xinh đẹp dịu dàng. Nếu cô ấy biết được mình từng là người ăn xin, nhặt ve chai khắp nơi để đổi tiền, có chán ghét mình không?

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Trân lại tự mình rút lui trước: "Không sao, mình —— "

“Đương nhiên, chúng ta là bạn.”

Túc Miểu bị cô ấy làm cho bối rối, nhưng cô có một tật xấu, ăn mềm không ăn cứng.

Vừa nhìn thấy người khác khóc chít chít, sự mềm lòng không nên xuất hiện sẽ chạy đến quấy phá, tựa như đối với Xa Hạ Hà, đối với Trần Vân Vân. . . Cô ngoài miệng không nhận, kỳ thật trong lòng đối với những người con gái khác vẫn tha thứ vài phần.

Thậm chí đối với kẻ điên luôn khiêu khích mình như Túc An, Túc Miểu vẫn rất khắc chế, nhiều lắm là phản kích nho nhỏ, cũng không chính thức lộ ra răng nanh.

"Nếu là bạn bè rồi, vậy bạn có thể cho mình mượn sách của bạn một lát được không?”

Những lời này không có gì đáng nói.

Nhưng đối với Cố Tiểu Trân lại rất có tác dụng.

Cô ấy kinh ngạc cùng vui vẻ mà nhìn qua Túc Miểu, đặc biệt trượng nghĩa đem sách vở đưa cho Túc Miểu: ". . . Cho bạn."

"Giáo sư Hồng nói, sáng hôm nay sẽ bắt đầu vẽ lại “Suối núi lữ hành đồ”, mình đã nhớ rõ không sai biệt lắm, sách này bạn cứ dùng."

Túc Miểu khiếp sợ đến há to mồm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-159-chung-ta-la-ban.html.]

Lật đến trang mà cô ấy nói.

Những ngọn núi cao chót vót, những thác nước kéo dài hàng nghìn dặm, những dòng suối chảy róc rách, những đội lừa rong ruổi trên những con đường núi là những cảnh sắc đặc trưng của miền Bắc. Nét vẽ của người họa sĩ lạnh lùng và vô cùng có khí phái, cho dù không nhìn được bản gốc cũng có thể thông qua trang giấy mà cảm nhận được vẻ mãnh liệt, hùng tráng, khí thế bức người này.

Một bức vẽ khó sao chép như vậy, Cố Tiểu Trân lại nói nhớ kỹ. . .

Hẳn là, người bạn mới của cô rất có năng khiếu hội họa?

Tiểu cô độc đột nhiên biến thân thành thiên tài, Túc Miểu khiếp sợ đến mức nuốt một con ngỗng trời: “Bạn thật là lợi hại ah.”

Cố Tiểu Trân đã được các giáo viên khen ngợi rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên có bạn cùng lứa tuổi khen ngợi cô ấy, trên mặt lộ ra ửng hồng, ngượng ngùng nói: ". . . Còn, cũng được, không lợi hại, mình chỉ là có trí nhớ tốt hơn một chút."

Túc Miểu cảm thấy cô ấy quá khiêm tốn, lại khen ngợi vài câu, sợ hãi thán phục đều được bộc lộ ra.

Hai người khen ngợi nhau, một đoàn hoà thuận vui vẻ.

Bỗng nhiên có người tới sát phong cảnh, bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo lạnh lùng: "Chỉ là sao chép tranh của người khác, giỏi giang cái gì, đến thuốc màu cũng mua không nổi, còn trông cậy cô ta có thể tiếp tục con đường nghiên cứu hội hoa Trung Hoa sao?”

Giọng Rất trẻ, một bạn nam.

Nói xong lời này, hắn cúi đầu nhìn Túc Miểu, đáy mắt hiện lên kinh diễm, giống như là có ý tốt mà khuyên nhủ: "Cô là học sinh mới tới a, cô có khả năng không biết Cố Tiểu Trân là ai, cô ta cùng ông nội ở trên đường ăn xin nhặt ve chai, viện trưởng Ôn có lòng tốt mới cho cô ta cùng mọi người ngồi chung với nhau để học vẽ, cô cùng cô ta nói chuyện phiếm, không sợ bẩn sao?"

Nụ cười trên mặt Túc Miểu ngay lập tức ngừng lại.

Quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Trân, chỉ thấy cô ấy túng quẫn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay nắm chặt góc bàn, ánh mắt vô lực, nhưng dường như cô ấy đã quen với cảnh tượng như thế này, có chút cam chịu.

Túc Miểu nhíu mày, ánh mắt không tốt mà trừng bạn học nam vẻ mặt đắc ý kia: "Mặt anh cũng ghê gớm thật, như bình nguyên xa xôi, núi sông mênh m.ô.n.g cuồn cuộn. Nhặt ve chai nuôi sống chính mình thì sao, bẩn ở đâu? Không ăn trộm không ăn cướp, tay làm hàm nhai, anh dùng điều này trào phúng cô ấy để cảm giác mình rất cao thượng sao? Mắt ai không mù đều chọn làm bạn với Cố Tiểu Trân, tim anh mới bẩn."

Cố Tiểu Trân thả tay ra khỏi góc bàn, bờ môi nhúc nhích, nhưng lời nói như nghẹn lại trong cổ họng.

Nam sinh bị lời của Túc Miểu làm cho nghẹn thật lâu chưa lấy lại tinh thần, nhất là câu "Tim anh mới bẩn", làm cho hắn vừa xấu hổ, lại tức giận.

Ánh mắt của hắn trong lúc lơ đãng rơi vào bộ giấy bút của Túc Miểu, lập tức như bắt được điểm yếu nào đó, hừ lạnh một tiếng.

"Hoá ra là mạo xưng trang hảo hán, khó trách có thể cùng Cố Tiểu Trân cười cười nói nói."

Dứt lời, bày làm ra một bộ "đã nhìn thấu cô rồi", tư thái cao ngạo, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến bàn ngoài cùng bên phải ngồi xuống.

Loading...