Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng sinh thành mỹ nhân xinh đẹp nhưng ngốc nghếch - Chương 158: Cố Tiểu Trân

Cập nhật lúc: 2024-09-22 05:58:07
Lượt xem: 39

"Không nghĩ tới cháu dâu mà hiệu trưởng Ngũ khen không dứt miệng lại đúng là nha đầu nhà cháu, đến đây, nói xem bức “Tùng Hạc đồ” cháu đã học ai vậy, bút pháp không phổ biến ah."

Ôn Sơn mở ngăn kéo, tìm được lịch học của lớp tranh phong cảnh, đưa cho Túc Miểu: "Ừ, buổi sáng hôm nay là buổi mô phỏng tranh phong cảnh thời Tống, tại phòng học A03, có mang theo giấy và bút không?"

Túc Miểu ngơ ngác mà lắc đầu.

Trong nhà có một bộ, nhưng hôm nay cô vừa khẩn trương lại hưng phấn, đã quên.

Hàn Lặc liền nói: "Ông nội Ôn, gần đây có chỗ nào có thể mua được không, cháu đi mua."

Nếu không mua được, anh lại chạy về nhà lấy.

Ôn Sơn khoát khoát tay, tìm ra một bộ từ trong tủ: "Những thứ này chất lượng bình thường, nhưng lại rẻ, chuyên chuẩn bị cho những học sinh có gia cảnh nghèo khó, cháu cứ dùng tạm đã."

Không có nhiều trường đại học ở trong nước đào tạo các chuyên ngành nghệ thuật.

Kể từ khi mở lại kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1977 đến nay, sinh viên nghệ thuật chỉ được kiểm tra các môn chuyên ngành, không thi các môn văn hoá. Có vẻ là ngưỡng thấp nhưng người dư tiền học vẽ rất ít, một số em có năng khiếu đã phải bỏ cuộc vì không đủ tiền mua dụng cụ vẽ tranh.

Như lớp tranh phong cảnh lần này, tân sinh viên chỉ có mười ba người, trong đó ba bốn người có nền tảng tốt, hơi nổi trội một chút, còn những người khác ở trong mắt Ôn Sơn thì vẽ tranh không khác gì trẻ con.

Chỉ có một cô gái tên là Cố Tiểu Trân, là bởi vì thiên phú cao mà phá lệ nhập học.

Túc Miểu vui vẻ tiếp nhận, nhu thuận nói: "Cảm ơn ông nội Ôn."

Ôn Sơn lại nói: “Sau khi xuống lầu, đi dọc theo con đường đá bên phải khoảng 300 mét. Có một tòa nhà tạo hình rất khác biệt, trên tường tràn đầy hình vẽ, chỗ đó chính là toà nhà A, phòng học số 3 thì ở lầu một bên trái."

Hai người Túc Miểu đi theo sự chỉ dẫn của Ôn lão gia tử, rất nhanh đã đến phòng học.

Lúc này phòng học đã mở cửa.

Hàn Lặc ôm đồ bước vào cửa trước, Túc Miểu đi theo phía sau anh, đi vào mới phát hiện, phòng học này rất trống trải, ba dãy bàn gỗ được sắp xếp chỉnh tề, ngoại trừ băng ghế, cũng không có cái gì khác nữa.

Một cô gái gầy yếu đứng ở trước chiếc bàn lớn trong góc xa, đưa lưng về phía bọn họ.

Nghe được tiếng bước chân của họ vào cửa, động tác lau mặt bàn hơi dừng lại, nhưng cũng không quay lại nhìn.

Lộ ra có chút đơn độc.

Túc Miểu nhìn cô ta, nhìn khoảng không trước mặt, không biết làm sao lại nhìn Hàn Lặc, Hàn Lặc không nhận ra sự bối rối của cô, trả lại cho cô một ánh mắt dò hỏi.

Túc Miểu nghĩ nghĩ, đi thẳng tới chỗ cô gái kia.

"Xin chào, cho tôi hỏi ghế nào còn trống không?”

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, rất lạ lẫm. Cố Tiểu Trân đứng thẳng dậy, quay đầu lại, đập vào mắt là một đôi nam nữ lạ mặt với ngoại hình nổi bật.

Cô gái mặt mày cong cong, cười thật ngọt ngào, người đàn ông lại không có biểu lộ gì, cầm giấy và bút đứng ở phía sau cô ấy nửa bước

". . . Bạn học?"

Cố Tiểu Trân lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình nhìn cô gái xinh đẹp này đến ngây người, không được tự nhiên mà cúi đầu xuống, ngón tay chỉ chỉ hướng bên cạnh: "Ở đây không có người ngồi."

Túc Miểu tươi cười: "Cảm ơn cô."

Cô theo thói quen bắt đầu sắp xếp, trước hết cô để cho Hàn Lặc đem tấm khăn trải trên bàn, đồ rửa bút bày ở phía trên bên phải, nghiên mực đặt ở phía dưới, bút lông đặt ở phía bên phải nghiên mực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-thanh-my-nhan-xinh-dep-nhung-ngoc-nghech/chuong-158-co-tieu-tran.html.]

Không một chút phân tâm, cẩn thận đem giấy Tuyên Thành đặt ở chính giữa.

Động tác nước chảy mây trôi làm Cố Tiểu Trân ngẩn người, cô ấy chần chờ một lát hỏi: "Cô. . . Có phải đã đến sai phòng học rồi không, hôm nay lớp này là cho học sinh năm nhất học về tranh phong cảnh."

Túc Miểu quay đầu, khóe miệng mỉm cười: "Không sai, tôi chính là đến lớp tranh phong cảnh nghe giảng."

Cố Tiểu Trân: ". . . Nghe?"

Túc Miểu thoải mái, chỉ vào thẻ dự thính rủ xuống ở trước ngực, không e dè nói: "Đúng, tôi là sinh viên dự thính."

Cố Tiểu Trân lại ngẩng đầu nhìn Hàn Lặc, không nói chuyện, nhưng Túc Miểu hiểu được nghi vấn trong mắt cô ấy, kéo Hàn Lặc lại giới thiệu: "Đây là chồng tôi, ngày đầu tiên tôi đến nghe giảng bài nên rất khẩn trương, anh ấy liền đi cùng tôi."

Nghe nói như thế, sắc mặt Cố Tiểu Trân trở nên thoải mái hơn.

Hoá ra, người đẹp như vậy cũng sẽ khẩn trương bất an đây này.

Cô ấy nở một nụ cười bẽn lẽn thân thiện và lắp ba lắp bắp nói: "Ngày đầu tiên đến trường mình cũng hồi hộp lắm, quen rồi là tốt ngay thôi. Về sau có gì không hiểu cứ nói cho mình.”

Đôi mắt Túc Miểu sáng lên, gật đầu đáp: "Được."

Hai cô gái tuổi tác xấp xỉ nhau, nhanh chóng thành lập tình hữu nghị.

Túc Miểu lúc này đã hoàn toàn không còn khẩn trương nữa, liền nhịn không được qua sông đoạn cầu, tiến đến nói bên tai Hàn Lặc: "Nếu anh còn đang bận việc thì cứ đi a. Em biết đường rồi, sau khi tan học sẽ tự mình về nhà."

Hàn Lặc nhướn mi, cười mà không phải cười: "Xác định sẽ không khóc nhè?"

Túc Miểu kiên định: "Sẽ không á..., em vốn cũng không có khóc."

Hàn Lặc lặng yên chốc lát, lại hỏi một lần: "Thực sự không cần anh ở cùng?" Túc Miểu gật đầu: "Em không sao, em cũng không phải trẻ con."

Trong chốc lát người sẽ ngày càng nhiều.

Nếu như bọn họ biết cô đến trường còn phải có chồng đi cùng, khẳng định sẽ ở sau lưng cười cô c.h.ế.t mất.

Bất quá, chuyện này cũng không thể trách người khác, xác thực rất kỳ quái không phải sao? Còn lộ ra cô đặc biệt vô dụng.

Có thể vì có người xa lạ ở cạnh, lòng tự trọng đã mất từ lâu của Túc Miểu bỗng nhiên xông ra.

Hàn Lặc nhìn cô chăm chú, một hồi lâu sau gật gật đầu: "Được, buổi chiều khi khóa học kết thúc anh tới đón em."

Túc Miểu gật đầu như bằm tỏi: "Dạ."

Ở nơi Cố Tiểu Trân không nhìn tới, ngón tay cô nhẹ nhàng ngoéo một cái vào ngón tay út của Hàn Lặc, mềm mại nói: "Em chờ anh ah."

Câu nói làm cho tim Hàn Lặc mềm nhũn, hận không thể làm gì được quỷ làm nũng này: “Đã biết.”

Cố Tiểu Trân không thể không biết xấu hổ mà nhìn hai người đang làm cái gì, nhưng tai lại nghe được rõ ràng, có chút tò mò, lại không có ý tứ nhìn lén, liền đem lực chú ý tập trung ở trong sách.

Đợi Hàn Lặc rời đi, cô ấy mới ngẩng đầu, cười thân thiện với Túc Miểu.

Vóc dáng cô ấy gầy teo nho nhỏ, đôi má không có chút thịt nào, nổi bật lên đôi mắt đặc biệt lớn, đồng tử cũng rất lớn, trong mắt đen trắng rõ ràng, sợ hãi, thăm dò mà nhìn cô.

Giống như một chú mèo con sợ người lạ, dũng cảm duỗi ra, Túc Miểu thiếu chút nữa bị chính mình bổ não chọc cười.

Cô cũng cười tủm tỉm mà nhìn đối phương: "Mình tên là Túc Miểu, bạn thì sao?"

"Mình, mình tên là Cố Tiểu Trân."

Loading...