Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trọng sinh, ta vừa làm giàu vừa nói chuyện yêu đương - Chương 212

Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:50:05
Lượt xem: 78

Ánh mặt trời sáng rực đã xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu xéo vào nhà, tạo ra một dấu ấn màu vàng kim trên mặt đất trong ngôi nhà vẫn còn hơi tối.

"Ưm, đau đầu quá…”

Hôm sau tỉnh lại, cảm giác đầu tiên nhất của Thẩm Bích Thẩm chính là đau đầu.

"Tứ muội muội, muội tỉnh rồi à? Đây là canh giải rượu nương nấu cho muội, uống vào rồi thì đầu sẽ không còn đau nữa"

Quay đầu, nàng lập tức nhìn thấy Thẩm Kỳ Viễn đang ghé đầu vào gần giường, trừng đôi mắt to tròn nhìn nàng.

"Sao hôm nay huynh còn chưa đến chỗ ông Phùng?"

Ngồi dậy, Thẩm Bích Thẩm nhận lấy canh giải rượu, sau đó mới phát giác được đầu mình đã tỉnh táo hơn, cơn đau cũng dần dần được làm dịu.

"Tứ muội muội, bây giờ đã là buổi trưa rồi." Thẩm Kỳ Viễn chớp mắt, cười nói một cách ranh mãnh.

Nghe nói như vậy, gương mặt Thẩm Bích Thấm lập tức đỏ lên. Thế mà nàng đã ngủ đến trưa rồi, đúng là bị chơi khăm rồi.

"Sao không gọi muội dậy sớm hơn?" Thẩm Bích Thẩm quát to một tiếng, nàng lập tức nhảy xuống giường, mang giày và chạy ra ngoài,

Vừa ra đến cửa, nàng nhìn thấy Mộ Dung Húc và Thẩm Thủ Nghĩa đang ngồi dưới bóng cây trong vườn uống trà, Thẩm Thủ Nghĩa nói chuyện, còn Mộ Dung Húc thì lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng cũng gật đầu. Ở trong sân, Thẩm Bích Tuyết và Thẩm Lâm thị vừa nói vừa cười đang phơi đồ vừa mới giặt xong, dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười kia lại càng sáng, càng đẹp mắt hơn.

Nhị ca của nàng Thẩm Trí Viễn đang giặt khăn lau ván giường. Xem ra giường gỗ đã được làm xong rồi. Dưới ánh mặt trời gay gắt, bên trong vườn tràn ngập hơi thở ấm áp, bầu không khí chan hòa, gió mát thổi tới khiến Thẩm Bích Thẩm cũng thoải mái nhắm mắt lại.

Cuộc sống cứ như thế này thì tốt biết mấy! Không gì bằng năm tháng trôi qua êm đềm thế này, nếu cuộc sống có thể vẫn một mực bình yên trôi qua thế này thật tốt!

Chỉ là vừa nghĩ đến những kẻ cực phẩm ở nhà chính bên kia, lông mày của Thẩm Bích Thấm lập tức nhíu chặt lại.

Mặc dù đã tách ra nhưng không có nghĩa đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà chính, nếu người của nhà chính muốn đến tìm họ gây chuyện thì vẫn có đủ lý do.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-sinh-ta-vua-lam-giau-vua-noi-chuyen-yeu-duong/chuong-212.html.]

Thật sự đau đầu!

"Thấm Nhi, con thức rồi? Vết thương trên cổ có còn đau không?" Nhìn thấy Thẩm Bích Thẩm đi ra, Thẩm Lâm thị quan tâm mở miệng hỏi.

"Đau, đau quá! Nương, người mau thổi giúp con!" Thẩm Bích Thẩm thu hồi lại cảm xúc ở đáy lòng mình, nàng bày ra vẻ mặt vui vẻ chạy đến, nhào vào n.g.ự.c Thẩm Lâm thị, làm nũng nói.

"Đứa nhỏ này, có người ngoài ở đây, con không sợ bị chê cười à?" Một tay ôm Thẩm Bích Thấm vào lòng mình, Thẩm Lâm thị nở nụ cười cưng chiều.

Bà ấy cẩn thận xem xét vết thương ở cổ nàng, phát hiện vết thương đã có dấu hiệp khép miệng thì lúc này mới yên tâm. Buổi sáng bà ấy đã nhìn qua vết thương này một lần, vết thương rất cạn có lẽ sẽ không để lại sẹo.

"Người ngoài? Ở đây có người sao?"

Thẩm Bích Thẩm nhìn quanh một vòng, sau đó lại nhìn đến Mộ Dung Húc, nói:

"Con và Mộ Dung đại thúc rất thân quen nên không tính là người ngoài. Mộ Dung đại thúc, thúc nói có đúng không?"

"Khụ, ừm."

Dưới ánh mặt trời sáng rực, giọng nói thiếu nữ yêu kiều làm lòng Mộ Dung Húc không khỏi run lên một trận, hắn lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Nếu đã không việc gì thì mau đi làm một ít nước ô mai đến đây, người huynh đệ Mộ Dung này đã đến nhà chúng ta giúp đỡ rất nhiều, phải cảm ơn người ta cho thật tốt mới được."

Nhờ Thẩm Kỳ Viễn nói mà mấy người Thẩm Thủ Nghĩa mới biết được Mộ Dung Húc đã giúp Thẩm Bích Thấm trồng và chăm sóc mảnh vườn trồng ốt này.

"Vâng! Nương cũng đã nói thì đương nhiên con phải làm theo." Thẩm Bích Thấm vâng một tiếng rồi lập tức chạy vào trong nấu nước ô mai.

Nghĩ đến sau này mình không thể tiếp tục dùng nước ô mai để kiếm tiền thì trong đầu Thẩm Bích Thẩm lại âm thầm suy nghĩ tìm con đường phát tài khác.

Bên này bầu không khí vô cùng ấm áp, còn nhà chính bên kia lại lâm vào hoàn cảnh hoàn toàn khác.

Loading...