Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trong đêm mưa đó, anh đã đánh mất em - 3

Cập nhật lúc: 2024-09-04 21:17:38
Lượt xem: 2,212

Khi đó Lộ Thần luôn lạnh lùng, còn cô gái đó thì hoàn toàn trái ngược với hắn.

 

Lại một lần nữa nghe có người hỏi tôi, cả người Lộ Thần chấn động, ánh mắt có chút cay, hắn gượng cười, nói: “Cô ấy... Gần đây cô ấy bị bệnh.”

 

Đạo diễn Trình nhướng mày, trong lòng có suy đoán, cũng không hỏi tiếp.

 

Sau khi trở lại xe, Lộ Thần ngơ ngác ngồi trên ghế.

 

Đã lâu như vậy, tôi vẫn chưa trở về, hình như tôi thật sự đi rồi.

 

Hắn khàn giọng gọi chiếc xe trống rỗng: “Trình Điềm Điềm...”

 

Tôi, người đã từng nghe thấy hắn hét lên thì lập tức cười trả lời “Có đây, có đây!” đã không còn nữa.

 

Hắn nhìn giao diện màn hình trò chuyện của tôi và hắn, nước mắt dần dần mơ hồ: “Điềm Điềm, anh sai rồi, rốt cuộc em đã đi đâu vậy?!”

 

6

 

[Ngày 31 tháng 12 năm 20xx

 

Mấy ngày nay, tôi luôn nhớ tới thời điểm chúng tôi vừa tới Bắc Thành, tôi có tiền, nhưng nói như thế nào anh ấy cũng không chịu dùng tiền của tôi.

 

Khi đó tôi và anh ấy ở tầng hầm ngầm, mùa đông thật sự rất lạnh, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt, hình như anh ấy cũng thích tôi.

 

Chúng tôi gửi sơ yếu lý lịch để phỏng vấn cho một đoàn làm phim, có thể làm một diễn viên nhí cũng được.

 

Sau này, nhờ bộ phim, anh ấy trở nên nổi tiếng và đạt được vị trí mà anh ấy từng mơ ước.

 

Tất cả mọi thứ đối với anh ấy mà nói đều là có thể với tới, nụ cười trên mặt anh ấy cũng càng ngày càng nhiều, tài nguyên quảng cáo tới không ngừng.

 

Nhưng hình như anh ấy càng ngày càng xa tôi.

 

Scandal bên cạnh anh ấy lúc nào cũng có, đều là cùng với một người, anh ấy không đáp lại, nhưng dường như cũng đã sa vào trong đó.

 

Chỉ là, anh ấy không biết mà thôi, nhưng tôi nhìn ra được.]

 

...

 

Người trong cuộc không tỉnh táo, còn người ngoài cuộc thì tỉnh táo.

 

Khi đó tôi lại là người trong cuộc, sự sáng suốt bị kìm hãm ở trong đó, không bứt ra được.

 

Sắc trời đã tối, ngẩng đầu chỉ thấy vầng trăng tròn, bỗng nhiên tôi nhớ tới một câu nói: Mặt trăng tôi nhìn thấy bây giờ có phải là mặt trăng tôi đã thấy thời niên thiếu không?

 

Thời gian dần trôi, tuổi trẻ bồng bột, cuộc đời đột ngột qua đi, như có những tiếc nuối.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nhưng điều tôi trải qua chính là sự quyết tâm của tôi trong những năm tháng ấy. Nhìn lại quá khứ, luôn cảm thấy nếu lúc ấy không làm như vậy, có thể kết quả sẽ khác đi không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trong-dem-mua-do-anh-da-danh-mat-em/3.html.]

 

Mọi người luôn cảm thấy con đường mình không lựa chọn lúc trước nở đầy hoa tươi, nhưng thường xuyên xem nhẹ tâm tình và tâm tính lúc đó.

 

Tôi đạp lên ánh trăng đi về phía nhà mình.

 

7

 

Hôm nay, mặt trời lười biếng chiếu vào trong cửa hàng, một bạn nhỏ ở bên ngoài cầm chong chóng nhỏ vui vẻ chạy. Cha mẹ cậu bé chạy theo phía sau, cười đầy vẻ cưng chiều.

 

Tôi nhìn theo, không tự chủ nhếch khóe miệng lên, thật hạnh phúc!

 

Mấy ngày nay, tôi liên tục nhớ tới điều gì đó.

 

Khi tôi còn rất nhỏ, cha mẹ đã ly hôn. Cả hai đều không cần tôi, đều cảm thấy tôi là gánh nặng. Họ không thể cho tôi một chút yêu thương nên cho tôi rất nhiều tiền.

 

Trong trí nhớ lờ mờ của tôi, năm mười tám tuổi vừa mới thi tốt nghiệp trung học xong, tôi mang theo một cái vali nhỏ, đến thăm mẹ. Tôi muốn nói với bà ấy tôi thi tốt nghiệp rất tốt, tôi tự chăm sóc bản thân cũng rất tốt. Nhưng khi thật sự gặp được bà ấy, lúc đó bà ấy mang theo một cô gái không kém hơn tôi là bao đi dạo trung tâm thương mại.

 

Cô gái ôm eo bà ấy làm nũng, bà ấy cưng chiều vuốt mũi cô gái đó, mỉm cười đầy bất lực.

 

Bỗng nhiên tôi nhớ tới hình ảnh bà ấy đã từng dùng vẻ mặt không kiên nhẫn và đôi mắt hững hờ nhiều năm nhìn tôi.

 

Ra khỏi tòa nhà đó, nhà cao tầng san sát, ngựa xe như nước. Tôi mờ mịt đi trên đường phố, buổi tối ngồi máy bay trở về nhà.

 

Hồi ức kết thúc, tôi cầm lấy một cành hoa cắt bỏ lá khô, Trình Điềm Điềm một mình sống thật tốt. Thế giới này, luôn luôn có nhiều chuyện không trọn vẹn.

 

[Ngày 4 tháng 2 năm 20xx

 

Buổi sáng khi tôi thức dậy, trong phòng khách có một bó hoa hồng, đỏ tươi nhưng ảm đạm.

 

Là anh ấy gửi.

 

Nhưng hoa khô rồi.

 

Anh ấy cũng nhớ nhầm rồi.

 

Tôi không thích hoa hồng, người thích hoa hồng là Thẩm Giai.]

 

[Ngày 20 tháng 7 năm 20xx “Điềm Điềm Ayn22”

 

Từ mười bảy tuổi đến hai mươi bảy tuổi, tôi cùng anh ấy trải qua hết năm này đến năm khác, đã đủ rồi.

 

Đã đến lúc tôi phải sống lại cuộc sống mà tôi muốn.

 

Tôi muốn mở một cửa hàng hoa, trở lại thị trấn Hạ Thủy, trông coi cửa hàng hoa, ngắm mặt trời mọc, rồi mặt trời lặn, chậm rãi già đi.]

 

...

 

Loading...