Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trong đêm mưa đó, anh đã đánh mất em - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-04 14:11:33
Lượt xem: 2,622

4

 

Thị trấn Hạ Thủy là một nơi gần biển, đối diện cửa hàng hoa của tôi là biển.

 

Ngày ngày tôi ngồi ở đây, đặt hoa bên ngoài cửa hàng, nằm trên ghế mây bên trong, chờ mấy đôi tình nhân nhỏ đến mua hoa chụp ảnh.

 

Mấy ngày nay, tôi vẫn không nhớ ra được điều gì.

 

Lúc này, có mấy bạn nhỏ tiểu học đi vào, ngồi xổm trước cửa tiệm của tôi, mở to đôi mắt to tròn thảo luận xem đây là hoa gì, kia là hoa gì.

 

Tôi cầm quạt hương bồ chậm rãi đi ra, nói với bọn nhỏ: “Đây là hoa cúc, kia là hoa hồng xanh, còn kia là hoa hồng...”

 

“Oa!” Bọn nhỏ sùng bái nhìn tôi, vỗ tay: “Chị thật lợi hại, biết nhiều loài hoa quá!”

 

Trẻ con luôn vô tư, lúc này có một cô bé nói: “Sau này lớn lên em cũng muốn mở một cửa hàng hoa, giống như chị vậy.”

 

“Sau này tớ sẽ làm phi hành gia.”

 

“Tớ muốn làm ngôi sao lớn, cậu làm trợ lý cho tớ.” Một cô bé búi tóc hai bên giơ tay lên, sau đó chỉ vào một cậu bé trùm mũ bên cạnh.

 

Cậu bé gật mạnh đầu: “Ừ, sau này tớ sẽ làm trợ lý cho ngôi sao lớn.”

 

Tôi nhìn bọn nhỏ cười, bỗng nhiên một đoạn hình ảnh và cuộc nói chuyện mơ hồ tràn vào trong đầu tôi. Cô bé trong đoạn hình ảnh này chống cằm nói với bạn học nam: “Sau này cậu nhất định là một ngôi sao lớn, tớ muốn làm fan đầu tiên của cậu.”

 

Bạn học nam đó cúi đầu làm bài tập, không trả lời.

 

Cô bé không chỉ không tức giận mà còn còn vui tươi hớn hở tiếp tục nói: “Không, tới quyết định làm trợ lý cho ngôi sao lớn.”

 

...

 

Đau quá!

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi ôm đầu, đau đớn trở vào cửa hàng ngồi xuống.

 

Chờ tỉnh táo lại, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

 

Bạn học nam vừa xuất hiện trong đầu tôi, là ai?

 

5

 

Sau đó, câu hỏi này dường như nhận được câu trả lời lúc tôi dọn dẹp gác xếp.

 

Tôi vốn muốn chuyển hoa khô còn chưa chuẩn bị xong lên gác xếp, lúc sửa sang lại, phát hiện một quyển sổ đã ố vàng trong một cái rương cũ.

 

Vài tia sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong gác xép nhỏ, dưới ánh sáng chiếu mặt trời, bụi trong không khí không chỗ nào ẩn nấp được.

 

Tôi nghĩ nghĩ, quyển sổ này hẳn không phải do tôi viết trước năm 16 tuổi. Đó là những gì tôi viết sau năm 16 tuổi.

 

[Ha ha ha, hôm nay tôi cùng ngôi sao lớn tới Bắc Thành, Bắc Thành thật sự rất đẹp!]

 

Ừm...

 

Đây không phải nhật ký! Thậm chí ngày tháng cũng không viết.

 

Có lẽ là khi đó tôi nhất thời cao hứng mới tìm một quyển sổ để viết.

 

Tôi ngồi trên cầu thang, dựa vào tường lật xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/trong-dem-mua-do-anh-da-danh-mat-em/2.html.]

 

Chuyện trên quyển sổ tôi không có một chút ấn tượng nào, tôi giống như một người ngoài cuộc đang đọc trộm tâm sự của một thiếu nữ.

 

Lật sang trang tiếp theo, có thời gian.

 

[Ngày 1 tháng 8 năm 20xx.

 

Hôm nay tôi quên mang nước cho Thẩm Giai, đây là lý do hôm nay cô ta rống lên với tôi. Nhưng tôi chỉ là trợ lý của anh ấy, không phải của Thẩm Giai.

 

Có phải anh ấy cũng thích Thẩm Giai rồi không?]

 

Thẩm Giai là ai?

 

Tôi mím môi, trong nhật ký hình như tôi rất đau lòng, “anh ấy” là người tôi thích sao?

 

[Ngày 2 tháng 8 năm 20xx

 

Hôm nay họ quay cảnh hôn, tôi biết đó là công việc của diễn viên, nhưng tôi vẫn không thể không buồn.

 

Vì cớ gì lúc quan trọng Thẩm Giai lại bị hô cắt liên tục! Bọn họ đã hôn bao nhiêu lần rồi, tôi thật sự muốn mắng chửi người.]

 

[Ngày 11 tháng 10 năm 20xx

 

Hôm nay là sinh nhật của tôi và Thẩm Giai, nhưng anh ấy đã chọn tổ chức sinh nhật cho Thẩm Giai.

 

Nơi đó thật xa hoa, Thẩm Giai trông rất đẹp, cô ta đội vương miện pha lê tựa như một công chúa.

 

Ở bên cạnh, anh ấy cũng rất vui vẻ!

 

Tại sao mỗi lần bị bỏ lại đều là tôi?

 

Tôi không muốn thích anh ấy nữa.]

 

Trên tờ giấy ố vàng có dấu vết của chất lỏng đã khô, tôi lấy tay nhẹ nhàng phủ lên đó, trong lòng cảm thấy buồn bực.

 

Thì ra, sau khi lớn lên tôi vẫn không phải là lựa chọn đầu tiên của người khác.

 

Trình Điềm Điềm vì sao phải hèn mọn như vậy?

 

[Ngày 1 tháng 11 năm 20xx

 

A a a, hôm nay anh ấy hôn tôi, hôn tôi rồi! Thật là vui! Thật là vui!

 

Hẳn là anh ấy thích tôi đi! Chắc chắn rồi!]

 

Tôi nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, không phát ra tiếng động, chỉ thở dài rồi đi xuống gác xếp.

 

Người không được yêu sau khi nhận được một chút ngon ngọt, liền đạp đổ tất cả sự thật trước đó người ta không tốt với mình, để nhận được một kết quả ảo tưởng rằng họ thích mình.

...

 

Sau khi kết thúc buổi quay phim hôm nay, Lộ Thần trầm mặc trở về xe.

 

Đạo diễn Trình trước đây từng hợp tác với hắn vuốt râu, như có điều suy nghĩ hỏi Lộ Thần: “Cô gái cả ngày đi theo sau lưng cậu đâu rồi?”

 

Đối với cô gái này đạo diễn Trình biệt có ấn tượng, là cô gái hay cười tốt tính, chạy qua chạy lại trong đoàn làm phim, mỗi lần đạo diễn nổi giận, cô gái đó luôn nở theo nụ cười sáng bừng nói: “Ôi, đạo diễn Trình bớt nóng, bớt nóng, uống một chút trà hạ hỏa, đây chính là trà tôi đặc biệt mang từ nhà tới cho anh.”

 

Loading...