Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 8 - Chương 2: Còn phải nể mặt nàng ta chắc

Cập nhật lúc: 2024-07-04 09:33:49
Lượt xem: 904

Người lùn bị giam vào phòng Ngũ Âm trong cung châu chủ, lúc trước, ta rất tò mò về phòng giam này, không ngờ nó lại được xây ngay dưới chủ điện.

Dì dùng thủ pháp phức tạp mới mở được cửa phòng giam ra.

Trong phòng Ngũ Âm có tổng cộng năm gian, bố trí cách nhau rất xa, từ ngoài nhìn vào thì có vẻ rất kín đáo.

Ta nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của nữ tử, đang dò xét bốn phía thì dì quay đầu lại, nhìn chằm chằm ta: “Tò mò như vậy sao? Hay là ngươi vào trong ở thử xem thế nào?”

Ta im lặng, cảm thấy xung quanh rất u ám, không nhịn được mà ghé sát vào người dì, kết quả là dưới ánh đèn, họa tiết trên áo dì càng nhìn càng giống xương trắng, ta vội vàng thu hồi tầm mắt lại.

Ta thấp giọng hỏi: “Châu chủ đại diện, thuốc ban ngày ngươi đưa là thuốc gì vậy?”

Ta luôn gọi dì là châu chủ đại diện, cảm thấy xưng hô thế này rất thú vị.

Bà ấy thản nhiên đáp: “Nếu ta nói cho ngươi, sao ta có thể nắm thóp ngươi được nữa, ngươi mà biết thì sẽ trở mặt với ta ngay.”

Ta im lặng không nói gì.

Ta biết dì không muốn trả lời, nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Sao ngươi không phái người đi tìm ta, ta bị mất tích suốt mấy ngày liền…”

Dì dừng bước lại, cười lạnh: “Đến rồi.”

Dì mở cơ quan ra: “Nếu chính ngươi còn không tự lo được cho bản thân thì ta và Lý Ngư Châu cũng không cần thiếu chủ như vậy.”

Ta khẽ thở dài một tiếng, lời này tuy tàn nhẫn nhưng lại rất có lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-8-chuong-2-con-phai-ne-mat-nang-ta-chac.html.]

Căn mật thất trước mặt ta dần hiện ra, ta và dì đứng bên ngoài, có thể nhìn rõ ràng tình huống bên trong.

Trong mật thất như tự hình thành một mảnh trời riêng, có ánh nắng chói chang chiếu xuống, nhưng ánh nắng này lại là cực hình thiêu đốt trái tim, rất thích hợp để hành hạ một người đang thèm được đắm mình trong nước.

Người lùn kia đã sớm không giãy giụa nữa, nằm im giống như một đám bùn nhão.

“Người lùn tuy xấu nhưng hát lại rất êm tai.” Ta nói.

Dì quay đầu, nở nụ cười: “Vì đó không phải là một người lùn, ngươi nhìn chân hắn ta đi, sau khi c.h.é.m đuôi mới mọc ra, trước kia, hẳn là một con giao nhân. Một con giao nhân ngu dốt, nhận hết khổ sở cũng không dám nói một chữ nào.”

Ta kinh ngạc nhìn thật kỹ, quả đúng là thế, nhưng ai đã biến hắn ta thành một con quái vật đầy vảy cá và dịch mủ như thế này?

Ta suy nghĩ một lúc, sau đó kể lại những chuyện xảy ra trong phòng giam kia cho dì.

Dì cụp mắt suy tư rồi nói: “Đã không phải là thiên tai thì chắc chắn là nhân họa, ta sẽ phái người trông coi Linh Mạch. Còn ngươi, ngày nào ngươi cũng phải lộ mặt đi đưa thuốc giải cho người dân.”

Dì chỉ nói một phần trong kế hoạch, ta bèn đổi đề tài, thận trọng nói: “Có một vấn đề rất quan trọng, ta nghe nói Vãn Nhĩ Nhĩ biến mất, phải tìm nàng ta về.”

Dì ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ta còn phải quản mấy chuyện nhỏ nhặt này? Đệ tử của Phù Lăng Tông không mất tích trên địa bàn của chúng ta, lo lắng cho nàng ta làm gì? Chẳng qua chỉ là một đệ tử mới Kim Đan mà thôi, còn phải nể mặt nàng ta chắc?”

Ta nghe vậy thì cũng không dám lên tiếng nữa.

Ta nên nói gì đây, chẳng lẽ nói, nàng ta mất tích thì Tạ Như Tịch sẽ phát cuồng?

Ta nói lời này ra, không những chính ta không tin, mà dì cũng sẽ tưởng đầu óc ta có vấn đề.

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...