Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 5 - Chương 4.3: Vị Kiếm Quân này không thích tới gần người khác

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:39:51
Lượt xem: 1,175

Từ xa có con thuyền rẽ sóng lao đến, thực ra, cho dù là xe phượng của ta hay là thuyền của Tạ Như Tịch đều không đi qua được Linh Hải này.

Muốn đến Lý Ngư Châu, chỉ có thể ngồi thuyền đặc chế của Lý Ngư Châu.

Ta và Dung cô ngồi một bên, tránh tiếp xúc với bọn họ.

Dung cô khó hiểu, ta giải thích: “Vị Kiếm Quân này không thích tới gần người khác.”

Linh Hải nhìn xa thì có vẻ nhỏ, nhưng ngồi trên mặt biển mới biết lớn cỡ nào.

Thuyền đi khá chậm, sắc trời cũng về chiều.

Tạ Như Tịch ngồi ở mép thuyền, gương mặt như nhuộm màu hoàng hôn, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.

Ta cũng cảm nhận được khí lạnh thấu xương truyền từ lòng bàn chân đến.

Ta không kịp rút Ngọc Long kiếm, trực tiếp đánh vào người Dung cô và các thị nữ, đẩy bọn họ lên trên boong tàu.

Vị trí dưới chân ta đến đuôi thuyền nứt ra, boong tàu đứt gãy, ta rơi thẳng xuống biển.

Bầu trời đã chuyển dần sang màu đen, hòa cùng với màu mặt biển, từng đợt sóng đánh lên cao.

Ta không phản ứng kịp, lại cảm nhận được phía dưới có mùi tanh hôi.

Ta bối rối ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thân ảnh màu đen thuấn di đến trước mặt ta, cúi người muốn kéo ta lên.

Ta thầm nghĩ, nếu đổi lại là Tạ Như Tịch rớt xuống, rất có thể ta sẽ đi tới đạp thêm một cước.

Suy bụng ta ra bụng người, ta nghĩ hắn cũng chưa chắc có thiện ý như vậy.

Dưới chân ta giẫm phải một ván gỗ rụng xuống, ta nhân cơ hội lấy đà, rút Ngọc Long kiếm ra, bò lên phần thuyền chưa bị tổn hại.

Dung cô lập tức tiến lên, kéo ta vào chỗ an toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-5-chuong-4-3-vi-kiem-quan-nay-khong-thich-toi-gan-nguoi-khac.html.]

Người của Tiên Minh đã dùng linh lực ổn định lại chiếc thuyền rách nát.

Ta quay đầu, phát hiện Tạ Như Tịch vẫn đang ngồi ở chỗ boong tàu đứt gãy, duy trì tư thế nghiêng nửa người về trước, cả người như sắp rơi xuống, còn ta thì vừa bò từ bên cạnh hắn đi lên.

Ta hơi buồn cười, nếu thật sự Tạ Như Tịch muốn cứu ta thì sao một Kiếm Quân như hắn lại không rút kiếm ra, sao lại dùng cách yếu ớt như một người phàm vậy?

Đến trước mặt hắn, ta phát hiện ra mùi hôi thối kia đến từ một con rắn, thân hình to lớn, vảy trên người đã sắp nhuộm thành màu đỏ, đang uốn éo vặn mình, có lẽ con rắn độc này phải có đạo hạnh trăm năm.

Cuồng phong gào thét, sóng biển dập dềnh.

Ngay cả người Tiên Minh tụ linh lực cũng không thể trụ vững con thuyền.

Tạ Như Tịch thu hồi tay lại, nắm lấy chuôi Như Tịch kiếm, gió thổi qua vạt áo của hắn.

Con rắn độc kia không có linh trí, chỉ là bản tính khát máu, vừa bỏ qua một con mồi là ta nên nó càng thêm cuồng bạo, nó lao về phía Tạ Như Tịch định cắn hắn.

Một tiếng rất khẽ vang lên, Như Tịch kiếm ra khỏi vỏ.

Ta mở to mắt, nhìn hắn đạp gió mà lên, kiếm thứ nhất c.h.é.m hỏng mắt rắn, kiếm thứ hai chặt bỏ răng nanh, kiếm thứ ba, c.h.é.m vào chỗ bảy tấc.

Ba kiếm hoàn tất, kiếm trở về vỏ.

Quả nhiên là Kiếm Quân đứng đầu tu chân giới.

Một con rắn độc tu trăm năm, lại cứ như thế chìm vào trong Linh Hải.

Dưới nước có thứ gì đó chuyển động, hưng phấn xông tới gặm nhấm t.h.i t.h.ể con rắn.

Tạ Như Tịch trở lại boong tàu, sắc trời dần có màu sắc, Linh Hải lại chìm trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Ta quay đầu, cờ xí vẽ Ngọc Long Đồ Đằng đã bị vỡ nát.

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...