Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 5 - Chương 1.2: Đây mới gọi là diễu võ giương oai, hiểu không

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:48:02
Lượt xem: 897

Những đệ tử ngày thường chơi thân với nàng ta lại không cười, bọn họ giật ống tay áo của nàng ta, ra hiệu cho nàng ta đừng nói nữa, nhưng hình như nàng ta lại bị hành động này chọc giận: “Chẳng qua chỉ là một thiếu chủ không tu vi, không quyền hành, còn diễu võ giương oai cho ai xem?”

Nàng ta còn chưa nói xong, mặt đã bị tát lệch đi.

Ta đứng dậy, dùng khăn sạch lau tay, nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Ta đánh giá nàng ta một hồi: “Ngươi xuất thân từ tiểu gia tộc luyện dược ở Thương Nam Sơn?”

Nàng ta kinh ngạc che mặt lại.

Ta nói tiếp: “Các ngươi chỉ dựa vào một phương thuốc Hồi Nguyên Hoàn bí truyền, miễn cưỡng giữ vững địa vị của gia tộc mà thôi. Công thức của Hồi Nguyên Hoàn chẳng có gì đặc biệt, thứ duy nhất không tầm thường chính là Minh Châu Phấn chỉ có ở Lý Ngư Châu. Từ nay về sau, chỉ cần là người nhà ngươi, ngay cả linh sủng cũng không được vào Lý Ngư Châu một bước. Ngươi nghe rõ chưa, Lưu Ngọc?”

Sắc mặt nàng ta càng lúc càng tái: “Tộc trưởng sẽ g.i.ế.c ta mất… Triều Châu, ngươi không thể làm vậy!”

Giọng nàng ta mềm nhũn, quỳ gối trước mặt ta, lộ ra vẻ cầu xin, không còn sự đắc ý vừa nãy nữa.

Ta tránh đi, cười lạnh: “Bản thiếu chủ nói được thì làm được, đây mới gọi là diễu võ giương oai, hiểu không?”

Khi nàng ta vẫn chưa hoàn hồn, ta đã tại lỗi với những người khác: “Lưu Ngọc sỉ nhục châu chủ đời trước của Lý Ngư Châu, Triều Châu không nhịn được nên đã ra tay, quấy rầy tiết học của mọi người, thật xin lỗi.”

Lưu Ngọc chợt hét to một tiếng, tê liệt trên đất, hai tay có Ô Hắc Thần Đinh đóng xuyên qua, cưỡng ép phong ấn lại linh lực vốn ít ỏi của nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-5-chuong-1-2-day-moi-goi-la-dieu-vo-giuong-oai-hieu-khong.html.]

Có một nhóm người mặc đồ đen xông vào phòng, vây quanh nàng ta.

Trang phục màu đỏ và màu đen làm chủ, bên hông đeo lệnh bài của Tiên Minh.

“Tiên Minh làm việc, người không có nhiệm vụ tránh ra.”

Ông lão luôn ngồi yên ở một góc lên tiếng: “Đừng lo lắng, chỉ là Tiên Minh phụng lệnh làm việc thôi. Tiên Minh, các ngươi ra tay hơi nặng…”

Một người trong đó lạnh lùng đáp: “Việc quan trọng phải dùng thủ đoạn khác thường.”

Lưu Ngọc lộ vẻ thống khổ, trước khi bọn họ dẫn người đi, ta chợt lên tiếng hỏi: “Có liên quan tới Huyết Mê Thuật sao?”

Bọn họ nhìn ta, không biết vì sao thái độ tốt hơn nhiều: “Đúng vậy.”

Ta gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Sau khi bọn họ rời đi, các đệ tử hoang mang sợ hãi, có người thấp giọng nói: “Đã rất lâu rồi Tiên Minh không gióng trống khua chiêng đi bắt người như này, hơn nữa còn dùng Tiêu Hồn Đinh, đinh đó là thứ có thể phá hủy thần hồn.”

Ông lão ngồi phía trên lắc đầu: “Đó không phải là Tiêu Hồn Đinh, chỉ là một thứ cấp thấp hơn, nếu là Tiêu Hồn Đinh thật thì Lưu Ngọc đã sớm hồn bay phách lạc rồi. Tiêu Hồn Đinh thật sự sẽ không dùng bừa bãi, hai chiếc đinh kia chỉ có thể chặn tu vi, tránh nàng ta chạy trốn mà thôi.”

Nhưng cứ thế nhìn đồng môn của mình bị mang đi cũng là một cảnh rất đáng sợ.

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...