Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 16 - Chương 3.2: Ngọc Long Môn

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:42:29
Lượt xem: 908

Quan Sơn có đường đi, ta không cần dùng kiếm để mở đường nữa.

Đến giờ khắc này, trong lòng ta vô cùng bình thản.

Ta leo lên đỉnh núi, cuối cùng, thấy thần khí Ngọc Long Môn đang trôi lơ lửng, chờ đợi đời sau của Lý Ngư Châu tới tìm.

Nó là thần khí, lại đặt cái tên rất oai phong là Ngọc Long Môn, nhưng dáng vẻ lại vô cùng bình thường, chỉ là một chiếc khung trống rỗng, tản ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.

Ta chậm rãi đi về phía trước, ấn ký màu vàng trên trán dần nóng lên, m.á.u trong người cũng sôi trào.

Dường như Ngọc Long Môn có cảm ứng, phát ra ánh sáng càng đậm hơn.

Ta chợt dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía sau, thấy đường về dường như đã xa vạn dặm.

Ta ngồi xuống đỉnh núi, gió thổi qua mặt ta.

Những gương mặt quen thuộc dần hiện qua trước mắt ta, nụ cười hiền từ của mẫu thân, đại sư huynh nắm tay ta đứng trước cửa tông môn, Tống Lai hẹn ta cùng đi ăn trộm gà, Ngọc Như ngã xuống Đoạn Bối Sơn, Vãn Nhĩ Nhĩ dùng một kiếm đánh ta xuống Đăng Vân Đài, Hạ Từ Thanh gỡ lụa trắng trên mắt hắn ta ra, Vô Tiễn sát sinh để cứu sinh, dì hô hào khản giọng ở Điểm Binh Đài, Ngọc Dĩ chân nhân giang tay bảo vệ người sau lưng, nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt sư phụ…

Vô số khuôn mặt lướt qua rồi tan biến đi như sương mù.

Cuối cùng, ta thấy thiếu niên mặc đồ đen quay đầu nhìn ta, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.

Hắn hỏi: “Ngươi thật sự thích ta sao? Triều Châu.”

Ta nghe thấy giọng của chính mình: “Phải. Ta thích ngươi. Tạ Như Tịch.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-16-chuong-3-2-ngoc-long-mon.html.]

Ta nhìn thấy ngươi, thích ngươi, theo đuổi ngươi, tin tưởng ngươi, ta cũng sẽ… cứu ngươi.

Ta đứng dậy.

Gió lớn thổi tới khiến cho ống tay áo và tóc mai của ta bay loạn, ta không hề do dự, đưa tay cầm lấy thần khí Ngọc Long Môn.

Ngọc Long huyết trong cơ thể ta như gào thét, sôi sục cuồn cuộn.

Ngọc Long Môn bay ra ngoài, biến hình thật lớn, ánh sáng của mặt trời chiếu rọi xuống Ngọc Long Môn.

Ta lùi lại mấy bước, không đụng phải thứ gì cả, bèn xoay người chạy xuống núi, giống như thuở nhỏ dùng chân trần chạy trốn khỏi Linh Hải vậy.

Khi ta chạy qua Ngọc Long Môn, thiên địa bỗng vang lên tiếng rồng ngâm.

Bắt đầu từ đầu ta, khi ta chạy qua thì cơ thể ta dần dần biến thành đầu rồng, thân rồng, đuôi rồng, Tây Châu này không thể tiếp tục vây khốn ta được nữa.

Ta nhìn thấy quỹ đạo của thời gian, nhìn thấy quá khứ, thấy linh khí, thấy cả ma khí trong vạn vật.

Ta nhìn thấy nhân kiếp trước, quả kiếp này, sau khi ta chết, Tạ Như Tịch đã đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, g.i.ế.c sạch ma tộc, dùng một nửa thần lực để đảo ngược thời gian, về đến thời điểm chúng ta còn chưa dính vào thù hận.

Nhưng hắn mất trí nhớ, ta lại không biết chuyện sau đó.

Cho nên, mặc dù bây giờ hắn là ma thần, lại chỉ có thể ngang tay với thúc phụ hắn, bởi vì hắn chỉ có một nửa thần lực.

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...