Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên - Hồi 16 - Chương 2.2: Phù Lăng Tông của ta, lại bị diệt sạch một lần nữa…

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:33:04
Lượt xem: 620

Bình thường, giữa người tu chân còn có cảnh giới phân chia, có thể dựa vào binh khí, quyết pháp tu luyện để bù lại, giống như lúc ta không còn linh lực vẫn có thể đánh trăm chiêu với Vãn Nhĩ Nhĩ đã đột phá Kim Đan, nhưng so với thần lực thì lại hoàn toàn không có sức phản kháng.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Lai, đưa bằng chứng tới trước mặt huynh ấy, cười to: “Tạ Như Tịch không dám rút kiếm với ta.”

Tống Lai không tin, ta lại tiếp tục xông lên phía trước.

Thực ra, ta chỉ muốn cho huynh ấy thấy, người ta thích chính là người tốt nhất trên đời, là người giỏi nếm mật nằm gai, lòng mang thiên hạ.

Hắn tốt như vậy, cho nên, xin các ngươi hãy tin tưởng hắn.

Ta rút ra Ngọc Long kiếm lần nữa, c.h.é.m g.i.ế.c yêu ma.

Ta trông thấy tiểu sư đệ luôn tìm Tạ Như Tịch học kiếm bỗng tấn công hắn từ phía sau.

Tạ Như Tịch không hề quay đầu lại, tiểu sư đệ đã bị yêu ma bên cạnh cắn nát yết hầu, ngã gục trên đất, m.á.u tươi trào ra, trở thành một phần của trận pháp huyết tế.

Đến tận lúc tiểu sư đệ chết, Tạ Như Tịch cũng chưa hề biết rằng, đã từng có một đứa bé đến Phù Lăng Tông chỉ vì tìm hắn học kiếm.

Tạ Như Tịch bắt đầu rút kiếm, kiếm phong lướt tới đâu m.á.u tươi b.ắ.n tới đó, chạy thẳng về rừng cấm ở sau núi.

Máu chảy thành sông, trận pháp huyết tế chậm rãi hình thành.

Cây bích đào ở Phù Lăng Tông không ra hoa nữa, nhưng hoa Ngân Châu ở sau núi lại vẫn nở trắng xóa một mảng, giờ phút này, cả biển hoa đã biến thành biển máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-ve-thoi-nien-thieu-cua-kiem-tien/hoi-16-chuong-2-2-phu-lang-tong-cua-ta-lai-bi-diet-sach-mot-lan-nua.html.]

Ta nhìn thấy đại sư huynh vì che chở cho một đứa bé mới nhập môn mà bị ma khí ăn mòn da thịt.

Tống Lai vốn dĩ không giỏi c.h.é.m giết, nhìn thấy người trong tông liên tục ngã xuống dưới, m.á.u tươi chảy qua chân huynh ấy, huynh ấy chợt quay đầu lại, đẩy ta về phía trước, không còn xoắn xuýt về niềm tin mù quáng của ta nữa.

Tống Lai quyết liệt nói: “Triều Châu, đi tìm Ngọc Long Môn của ngươi đi, đi tới núi hoang mà sư phụ nói với ngươi, đừng để bản thân bỏ mạng vô ích ở nơi này, trận pháp huyết tế ở Phù Lăng Tông không cách nào ngăn cản nữa rồi.”

Huynh ấy cũng không hẳn là ký thác hy vọng lên người ta, chỉ là đại nạn ập đến, muốn bảo toàn tính mạng của sư muội mà thôi.

Kiếp trước, khi Phù Lăng Tông bị tiêu diệt, huynh ấy cũng đẩy ta về phía trước, bảo ta mau chạy đi.

Ta lau vết m.á.u trên mặt, nghẹn ngào nói: “Sư huynh.”

Huynh ấy tức giận mắng: “Đừng dây dưa với ta ở đây nữa, ngươi quen thuộc với phía sau núi nhất, mau chạy về phía đó đi!” Tống Lai vừa nói, vừa c.h.é.m g.i.ế.c một yêu ma.

Ta không do dự nữa, vòng qua hoa Ngân Châu, dọc theo phía sau núi chạy khỏi Phù Lăng Sơn.

Trong tông quản lý vô cùng nghiêm ngặt, không cho tùy tiện uống núi, nhất là Ngọc Dĩ chân nhân luôn thích bắt lỗi sai của ta.

Ta và Tống Lai thường xuyên lén lút chạy tới thôn xóm gần Phù Lăng Tông để chơi.

Ta chạy dọc theo đường nhỏ, không quay đầu lại, nhưng ta biết chỗ đó đang m.á.u chảy thành sông, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c dần dần yếu bớt.

Phù Lăng Tông của ta, lại bị diệt sạch một lần nữa…

 

Bình luận

64 bình luận

  • tr ơi cảm ơn Cátt và Huahua đã donate sốp nha ❤️❤️❤️❤️❤️❤️ yêu hai bồ nhìu nhìu

    Yêu Phi Họa Quốc 4 tuần trước · Trả lời

  • Truyện có nhiều chi tiết ấm áp mà cũng đau lòng quá, cảm ưn sốp đã dịch 1 bộ hấp dẫn thế này 🫶 công đức vô lượng

    Cátt 4 tuần trước · Trả lời

  • "Cả đời Tạ Như Tịch chưa từng được ai bảo vệ." Tác giả tàn nhẫn quá mà, biết đoạn này đau lòng cỡ nào không 🥺🥺

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Ghét Tiên Minh thật chứ, bóc lột sức lao động nó vừa, ỷ thằng nhỏ mạnh rồi tưởng chuyện gì nó cũng làm được hết hả, dù nó có chết các người cũng chẳng đi nhặt xác đâu đúng không?

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Đúng rồi, không thích thì phải nói, nếu không người ta sẽ hiểu lầm, thích thì cũng phải nói, nếu không nói thì cô ấy sẽ không biết đâu

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Cái cô ngốc này, không đến vì cô thì đến vì ai, ảnh đã là kiểu người hay hành động hơn hay nói rồi mà chị còn vô tư nữa thì chừng nào mới hiểu được tâm tư của ảnh đây

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Tới Hồi 7 tui mới bắt đầu có cảm tình với Tạ Như Tịch hơn, ảnh đi theo người ta nè chứ đâu, biết người ta thích cái gì, khoảnh khắc tay áo chạm nhau anh ấy đã đưa cho Triều Châu chiếc kẹp mà cô ấy thích, tui bị mê mấy chi tiết nhỏ như này, thấy soft điên~

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • Làm gì có sau đó, Tiểu Triều Châu nói như vậy chính là muốn cắt đứt

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • A Tố là Tạ Như Tịch phải không? Chẳng hiểu sao cứ có cảm giác vậy

    A Toản 1 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay, diễn biến hơi nhanh

    chie 1 tháng trước · Trả lời

Loading...