TRỞ THÀNH ÁNH SÁNG CỦA CHÍNH MÌNH - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:13:41
Lượt xem: 7,780

6,

Ăn tối xong tôi trở về nhà, Lục Giai đang đợi tôi ở cửa.

 

Vừa thấy tôi, cả gương mặt Lục Giai méo mó, trông có vẻ vừa tức giận vừa kinh ngạc.

 

“Mày! Mày… sao mày không theo đuổi anh tao nữa!?”

 

Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, cuối cùng khoanh tay lắc đầu.

 

“Đúng vậy.”

 

Nghe được câu trả lời của tôi, cô ta cau mày.

 

“Bảo sao, mấy hôm nay anh tao không vui, lúc nào cũng thư thùng th u ốc nổ, đã thế còn khóa cả thẻ đen của tao lại! Đ iên rồi, đ iên rồi, giận mày thì cáu với mày ấy, trút giận lên người tao làm gì!”

 

“Chắc là không liên quan đến tôi đâu.”

 

Tôi nhún vai, vì có tí rượu nên hơi choáng, “Chắc là liên quan đến Lục Đình đấy.”

 

Mọi người đều biết, Lục Trầm không thích tôi.

 

Nhưng Lục Trầm thích Lưu Đình, tôi biết.

 

Trong khi Lục Giai vẫn ngơ ngác chưa hiểu, tôi nói tiếp, “Chẳng phải bọn họ muốn liên hôn sao?”

 

Lục Giai càng ngơ ngác hơn.

 

“Liên hôn cái gì cơ, sao tao không biết!”

 

Tôi nghĩ một chút rồi giải thích, “Lưu Đình và Lục Trầm sắp liên hôn mà, không phải sao?”

 

Lục Giai lắc đầu không chút do dự, kiên định nói.

 

“Không thể nào, anh tao không phải loại người sẽ vì sự nghiệp mà lấy hôn nhân ra làm trò đùa!”

 

Đúng vậy, Lục Trầm là người cao ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không hi sinh hôn nhân của mình vì sự nghiệp.

 

Anh ta không phải loại người như vậy.

 

Cho nên, anh ta thật sự thích Lưu Đình.

 

Nhưng mà, như vậy thì liên quan gì đến tôi chứ.

 

Tôi chỉ cần biết người anh ta thích không phải tôi là được rồi.

 

Trong mắt anh ta, tôi chính là loại người râu ria, không quan trọng.

 

Nếu có lúc anh ta thấy tôi ‘quan trọng’ thì chắc là những lúc tôi đến làm phiền anh ta.

 

Cuối cùng, tôi vẫy tay với Lục Giai, “Thôi, dù sao những chuyện này cũng chẳng liên quan đến tôi, cậu về trước đi, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”

 

Có lẽ là ngửi được mùi rượu trên người tôi nên Lục Giai mang theo nghi hoặc rời đi.

 

Về đến nhà, tôi đóng sầm cửa lại, vừa mới rửa mặt xong thì có người gõ cửa.

 

Mở cửa, người bên ngoài là Lục Trầm.

 

Bộ vest của anh xộc xệch, cà vạt lệch sang một bên, ánh mắt có chút đờ đẫn nhưng chỉ một lát sau đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước.

 

Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

 

Người luôn chau chuốt tỉ mỉ như anh ta cũng có lúc trông xuề xoà như thế này sao.

 

Nhưng sau khi ngửi được mùi r ượu trên người anh thì tôi hiểu rồi.

 

Anh yếu đuối dựa vào tường, không nói gì.

 

Tôi suy nghĩ một hồi rồi bước sang một bên, “Vào đi, uống chút nước cho tỉnh táo, muộn rồi, tôi không tiện đưa anh về nhà.”

 

Ý là anh tự mình về đi.

 

Anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua nhìn lại, định nói gì rồi lại thôi.

 

Tôi rót cho anh một chén trà nóng, đẩy đến trước mặt anh, bỗng nhiên, tôi nghe thấy giọng nói của anh vang lên.

 

“Tại sao em lại từ bỏ?”

 

Tôi nhìn anh ta, ánh mắt anh rất phức tạp, dường như vô số cảm xúc đan xen trong đó.

 

Vẫn giống như trước kia, tôi không đoán được anh ta đang nghĩ gì.

 

“Chẳng phải bởi vì anh không thích tôi hay sao, nhớ lại khoảng thời gian đó, đến cả tôi cũng ghét chính bản thân mình nữa là.”

 

Tôi cười cười, quay đầu nói tiếp, “Bây giờ không phải rất tốt sao, tất cả mọi người đều vui vẻ.”

 

“Ai nói với em là tôi vui vẻ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-thanh-anh-sang-cua-chinh-minh/chuong-6.html.]

Tôi không biết phải trả lời như thế nào.

 

Nụ cười trên mặt tôi cũng trở nên gượng gạo.

 

Anh không uống trà, người luôn ngẩng cao đầu, cao cao tại thượng như anh cuối cùng cũng chịu cúi đầu.

 

“Chuyện Lưu Đình… cô ấy đưa ra yêu cầu, tôi vẫn chưa quyết định.”

 

Anh ta đang giải thích với tôi à?

 

Nếu là lúc trước, chắc chắn bây giờ tôi đã mừng rỡ như đ i ê n, tin tưởng anh ta một cách vô điều kiện.

 

Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy cũng chẳng quan trọng nữa.

 

“Thật ra, anh không cần giải thích với tôi, chuyện của anh, anh tự quyết định là được.”

 

Tôi không muốn thảo luận những chuyện này với anh ta.

 

Tôi đứng dậy bước vào phòng bếp, dưới ánh đèn mờ ảo, tôi thấy trong mắt anh có một chút đấu tranh.

 

Ngay sau đó, anh nắm chặt lấy cổ tay tôi.

 

Anh nhìn xuống dưới, nhỏ giọng nói.

 

“Tần Táp, tôi cho phép em tiếp tục thích tôi.”

 

Tôi kinh ngạc mở to mắt nhìn anh ta.

 

Lúc này, tôi có cảm giác như mình đang gặp ảo giác.

 

Người kiêu ngạo như anh ta cũng có lúc nói những lời như thế này sao?

 

Thấy tôi không nói gì, anh ta lặp lại một lần nữa.

 

“Tần Táp, tôi nghiêm túc, tôi cho phép em tiếp tục thích tôi.”

 

Anh ta nhấn mạnh.

 

Lục Trầm ngẩng đầu, ánh mắt có chút thống khổ, cố kiềm chế biểu cảm của mình.

 

Tôi nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc.

 

Nếu trước kia nghe được những lời này, không biết tôi sẽ vui mừng đến mức nào.

[Truyện được đăng tải tại MonkeyD - Vui lòng không reup truyện khi chưa có sự cho phép của caconyeudau - Reup mà không có sự đồng ý của team sẽ khiến bạn trở thành kẻ ăn cắp trí tuệ và đánh mất lòng tin của mọi người.]

 

Người tôi thích, cuối cùng cũng chịu quay lại nhìn tôi rồi.

 

Nỗ lực chín năm của tôi cuối cùng cũng gặt được quả ngọt.

 

Nhưng mà… bây giờ thì…

 

Sau khi tôi từ bỏ, anh ta mới nói rằng anh ta đồng ý?

 

Tình cảm đến muộn không bằng cỏ rác.

 

Tôi lắc đầu, rút tay lại.

 

“Xin lỗi, tôi buông bỏ rồi.”

 

Chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, có tình cảm với nhau, chỉ tiếc là không cùng một thời gian.

 

Lục Trầm rời đi.

 

Tôi uống một viên th / uốc ngủ, nhưng cũng không ngủ ngon được.

 

Tôi mơ một giấc mơ.

 

Ở vách núi, Lục Trầm cúi xuống gọi tên tôi.

 

Anh nói, “Tần Táp, em quay lại đi!”

 

Hốc mắt anh phiếm hồng, cả người giống như rơi vào tuyệt vọng.

 

Rõ ràng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng đến khi tỉnh lại tôi vẫn thấy lồng n.g.ự.c mình nhói đau.

 

Dù sao, Lục Trầm cũng là người tôi yêu chín năm, làm sao có thể nói quên là quên được.

 

Để quên đi những cảm xúc tiêu cực này, tôi vùi đầu vào huấn luyện.

 

Trên đường đua, khi tôi vừa cán đích thì những chiếc xe phía sau cũng dần cán đích, Từ Thiên đeo kính râm, âm thầm cho tôi một nút like.

 

“Không tệ nha Tần Táp, kĩ năng của em càng ngày càng tốt, chẳng mấy mà theo kịp trước kia!”

 

Đúng là kĩ năng của tôi trước kia rất tốt, nhưng lâu rồi không luyện tập nên lúc này vẫn chưa quen lắm.

 

May mà bất kể có chuyện gì xảy ra, Từ Thiên vẫn luôn ở bên an ủi tôi.

 

Vì vậy, tôi càng ngày càng tự tin hơn.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...