Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Trò chơi trực tuyến] Xây Dựng Thành Phố Ẩm Thực - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-08-25 18:28:28
Lượt xem: 29

Một học sinh mặc đồng phục Liên bang chạy trốn trong hoảng loạn, khi thấy họ thì bất chấp đây là cuộc thi giữa hai trường, hét lên cảnh báo: “Chạy mau! Có một con thằn lằn cấp 26 đang đuổi theo!”

 

Helen và Andrew nhìn nhau, người vốn bình tĩnh như Helen cũng có chút hưng phấn: “Có muốn thử không? Tôi nghĩ chúng ta phối hợp có thể giải quyết được con thằn lằn này.”

 

“Được!” Andrew uống hết phần bia lúa mạch còn lại rồi rút vũ khí ra, không sợ hãi đối mặt với con thằn lằn cấp 26.

 

Học sinh Liên bang chạy về phía sân thi đấu, hét lên rằng có con thằn lằn cấp 26, các giáo viên của cả hai trường đều thay đổi sắc mặt.

 

“Trong phạm vi thi đấu, ma thú cấp cao nhất không phải chỉ có cấp 25 sao?”

 

“Rắc rối rồi, có vẻ như trong lúc kiểm tra trước trận đấu đã không phát hiện ra, để sót con này.”

 

Lo lắng có học sinh gặp nguy hiểm, các giáo viên lập tức vào khu thi đấu để cứu trợ, nhưng khi đến nơi thì thấy Helen và Andrew đã hạ gục con thằn lằn.

 

Giảng viên Đế quốc cười tươi: “Các em thể hiện rất xuất sắc.”

 

Giảng viên Liên bang đứng ngây ra, không hiểu nổi: “Học sinh Đế quốc sao tiến bộ nhanh thế, thật đáng sợ.”

 

Cuối cùng, trận đấu mô phỏng này không nghi ngờ gì nữa, phần thắng thuộc về trường phân hiệu Đế quốc.

 

Hơn nữa số lượng ma thú mà học sinh Đế quốc săn được gấp đôi học sinh Liên bang, vượt xa tỷ lệ chiến thắng của Liên bang năm ngoái.

 

Tối hôm đó, ban lãnh đạo trường phân hiệu Liên bang tổ chức họp khẩn cấp.

 

“Đế quốc đã sử dụng phương pháp huấn luyện mới nào sao?”

 

“Tôi đã cử người đi điều tra, chắc sẽ sớm có tin thôi.”

 

Vừa dứt lời, người được cử đi điều tra đã trở về và mang theo thông tin hữu ích.

 

“Học sinh phân hiệu Đế quốc gần đây ba bữa đều ăn những món như bia lúa mạch, bánh nhân, trứng xào cà chua.”

 

Lãnh đạo trường: “Là đầu bếp của Minoa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-truc-tuyen-xay-dung-thanh-pho-am-thuc/chuong-74.html.]

Người đó lắc đầu: “Không, họ ăn ở nhà hàng Mộc Miên trong Mộc Miên Thành, học sinh phân hiệu Đế quốc mỗi ngày đều đến đó ăn.”

 

Lãnh đạo trường gõ ngón tay lên bàn: “Xem ra chúng ta cần điều tra nhà hàng Mộc Miên này.”

 

Nếu lý do học sinh Đế quốc tiến bộ thật sự nằm ở đây thì ông cũng phải sắp xếp cho học sinh Liên bang được hưởng điều đó.

 

“Việc này không thể trì hoãn,” lãnh đạo nhà trường lên tiếng mạnh mẽ, “chờ khi giảng viên Flo trở về, sẽ lập tức cử ông ấy đến Mộc Miên Thành.”

 

Để đến được Mộc Miên Thành, phân hiệu Liên bang phải vượt qua dãy núi Khổ Uyên. Mặc dù có thể sử dụng thiết bị bay nhưng trên không trung chắc chắn sẽ gặp ma thú bay. Chỉ có những dị nhân hệ phong cấp cao như giảng viên Flo mới có thể đảm bảo an toàn khi bay qua.

 

-

 

Đêm tối dần dần bao trùm, như mực đen đặc quánh lan tỏa trên bầu trời.

 

Một nhóm người lợi dụng bóng đêm lặng lẽ tiến vào kho nông trại của Mộc Miên Thành.

 

Theo thông tin Linda cung cấp, họ dễ dàng tìm thấy thứ gọi là bột mì. Cả nhóm nín thở, cảnh giác xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, người dẫn đầu ra hiệu cho đồng bọn mang đi một bao rồi lấy thêm cà chua. Tiếp đó, họ tiến đến kho đông lạnh của nhà hàng Mộc Miên, lấy đi một phần thịt lợn và trứng đã qua xử lý.

 

Họ không rời đi ngay mà đến chỗ Linda ở, trưng bày những thứ mang theo cho Linda xem.

 

“Có phải những thứ này không?”

 

Linda run rẩy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, kiểm tra từng thứ một: “Đúng, không sai, chính là những thứ này. Nhưng bia lúa mạch thường do Thành chủ tự làm, tôi không biết công thức cụ thể.”

 

Sau một thoáng ngập ngừng, cô vội vàng hỏi: “Tôi đã nói hết công thức của bánh nhân thịt lợn và trứng xào cà chua rồi, khi nào con trai tôi có thể đến Đế quốc Châu?”

 

Người dẫn đầu nhóm mặc áo đen rời đi, người cuối cùng không quên trấn an cô: “Yên tâm, chỉ cần công thức cô cung cấp có thể tạo ra hương vị giống như ở nhà hàng Mộc Miên, chuyện của con trai cô chắc chắn không vấn đề gì.”

 

Linda mở miệng, định nói thêm gì đó nhưng nhóm người đã rời đi hết.

 

Nhìn ra ngoài cửa sổ, tim cô đập thình thịch, một cảm giác hối hận nhói lên trong lồng ngực.

 

Dưới ánh trăng, cô mím chặt môi, cố gắng lờ đi cảm giác đó và tự nhủ: “Vì con trai, mình chỉ muốn cho nó một cuộc sống tốt hơn, mình không làm sai…”

 

Loading...