Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Của Ký Ức - 09. Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:09:04
Lượt xem: 2

Ánh sáng rực rỡ bao phủ xung quanh khi Hải Đăng bước qua cánh cửa cuối cùng. Cậu cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong từng bước chân, nhưng đồng thời cũng không thể xua tan nỗi lo lắng trong lòng. Đây là điểm đến cuối cùng của hành trình, nơi cậu sẽ phải đối mặt với toàn bộ sự thật về quá khứ của mình, và có lẽ cả tương lai.

 

Không gian trước mắt dần rõ ràng hơn, hiện ra một khu vườn xanh tươi, đầy hoa và cây cối. Những tia nắng sớm mai chiếu qua các tán cây, mang đến một cảm giác thanh bình. Hải Đăng ngỡ ngàng trước khung cảnh yên bình này, hoàn toàn khác biệt với những không gian tối tăm và u ám mà cậu đã trải qua trong hành trình ký ức.

 

Cậu nhìn thấy một chiếc ghế gỗ dài dưới gốc cây lớn. Trên chiếc ghế ấy, một người phụ nữ trung niên đang ngồi, lặng lẽ nhìn ra phía xa. Tim Hải Đăng nhói lên khi nhận ra đó là mẹ mình. Nhưng lần này, bà không còn mệt mỏi, không còn đau đớn. Khuôn mặt bà trông bình yên, thanh thản, như thể mọi gánh nặng đã được gỡ bỏ.

 

Cậu chậm rãi tiến lại gần, lòng tràn ngập cảm xúc. "Mẹ…" cậu khẽ gọi, giọng run rẩy.

 

Người mẹ quay lại, ánh mắt bà hiền từ như ánh nắng ban mai. Bà mỉm cười, một nụ cười mà Hải Đăng đã luôn mong nhớ. "Đăng, con đã đến đây rồi," bà nói, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp.

 

Hải Đăng ngồi xuống bên cạnh bà, lòng tràn đầy xúc động. Bao nhiêu năm qua, cậu đã khao khát được ngồi cạnh mẹ, được nói chuyện với bà mà không có bóng dáng của sự đau khổ hay mất mát. Nhưng giờ đây, mọi thứ lại bình yên một cách kỳ lạ.

 

"Mẹ… con đã hiểu tất cả rồi," Hải Đăng bắt đầu. "Con hiểu vì sao mẹ lại hy sinh, vì sao mẹ lại phải chịu đựng nhiều đến thế. Con đã đối mặt với những điều con từng không dám nhìn thẳng. Nhưng con vẫn không hiểu một điều…"

 

Người mẹ im lặng lắng nghe, đôi mắt dịu dàng như luôn dành trọn sự quan tâm cho cậu. "Con không hiểu tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy, mẹ. Tại sao cha lại rời đi, tại sao mẹ phải chịu đựng mọi thứ một mình? Và tại sao con lại không thể nhớ rõ những khoảng thời gian hạnh phúc mà chúng ta từng có?"

 

Bà khẽ thở dài, đặt tay lên tay cậu. "Đăng, có những điều trong cuộc sống mà chúng ta không bao giờ có thể kiểm soát hay hiểu thấu được. Cha con có lý do riêng để rời đi, và mẹ cũng có lý do để chọn cách im lặng chịu đựng. Nhưng điều quan trọng không phải là quá khứ đau buồn ấy, mà là con đã trưởng thành từ những khó khăn đó."

 

Bà nhìn sâu vào mắt cậu, giọng nói dịu dàng nhưng chắc chắn. "Con không thể thay đổi quá khứ, nhưng con có thể chọn cách mình sống với ký ức. Con đã trải qua những mất mát lớn, nhưng điều đó không làm con yếu đuối. Trái lại, nó đã làm con mạnh mẽ hơn, hiểu được giá trị của cuộc sống, và biết trân trọng những khoảnh khắc quý giá."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-cua-ky-uc/09-hoan.html.]

 

Hải Đăng lặng đi, từng lời của mẹ thấm sâu vào lòng cậu. Cậu nhận ra rằng mình đã từng cố chạy trốn khỏi ký ức, cố quên đi những nỗi đau. Nhưng chính những nỗi đau ấy mới giúp cậu trưởng thành, mới giúp cậu nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng trọn vẹn, và điều đó là một phần của con người cậu.

 

"Mẹ muốn con sống cho hiện tại, Đăng à," mẹ cậu nói tiếp, ánh mắt bà rạng rỡ như ánh bình minh. "Đừng để quá khứ níu chân con mãi. Hãy giữ ký ức trong tim, nhưng đừng để nó kiểm soát cuộc đời con. Con xứng đáng có được hạnh phúc, con xứng đáng sống trọn vẹn cuộc đời của mình."

 

Cậu cúi đầu, nước mắt trào ra không ngừng. "Mẹ… con sẽ làm như mẹ nói. Con sẽ không chạy trốn nữa. Con sẽ sống vì hiện tại, vì tương lai."

 

Người mẹ mỉm cười, đôi mắt bà sáng lên đầy yêu thương. "Mẹ luôn tin tưởng vào con, Đăng à. Con đã làm rất tốt."

 

Bà đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Hải Đăng nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ cái ôm của mẹ, như thể tất cả những gánh nặng và nỗi đau trong lòng cậu đều tan biến. Đây là lần cuối cùng cậu được gặp mẹ trong hành trình ký ức này, nhưng cậu không cảm thấy đau buồn. Cậu biết rằng mẹ sẽ luôn ở trong trái tim cậu, trong những ký ức mà cậu sẽ trân trọng mãi mãi.

 

Khi cậu mở mắt ra, mẹ cậu đã tan biến, nhưng không gian xung quanh vẫn tràn ngập ánh sáng. Cậu đứng dậy, cảm giác nhẹ nhõm và bình yên lạ thường. Cuối cùng, cậu đã hoàn thành hành trình của mình.

 

Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên lần cuối. "Cậu đã hoàn thành Trò Chơi Của Ký Ức. Giờ đây, cậu có thể bước tiếp, với tất cả những gì cậu đã học được."

 

Hải Đăng gật đầu, lòng tràn đầy sự biết ơn và tự hào. "Cảm ơn. Tôi đã sẵn sàng sống cho hiện tại và tương lai."

 

Cánh cửa cuối cùng mở ra trước mắt cậu, và Hải Đăng bước qua, sẵn sàng đối mặt với thế giới bên ngoài – một thế giới không còn bị chi phối bởi quá khứ, mà đầy hy vọng về những gì đang chờ đợi phía trước.

 

Loading...