Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Của Ký Ức - 08.

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:08:47
Lượt xem: 5

Hải Đăng bước qua cánh cửa mới với tâm trạng nặng trĩu, nhưng lòng cậu giờ đây đã cứng rắn hơn bao giờ hết. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì, dù ký ức ấy có tồi tệ đến đâu. Nhưng khi bước vào không gian mới, cậu lại thấy bản thân đang đứng trước một cảnh tượng mà cậu không hề mong đợi.

 

Một ngôi nhà nhỏ nằm giữa cánh đồng hoa dại trải dài đến tận chân trời. Bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ lướt qua mái tóc của cậu, và hương thơm từ hoa cỏ khiến không gian này trở nên bình yên lạ kỳ. Đây là một khung cảnh quá xa lạ so với những ký ức đau đớn trước đó.

 

"Đây là… đâu?" Hải Đăng tự hỏi. Cậu không thể nhớ ra mình đã từng đến đây, nhưng đồng thời, cậu lại cảm nhận được sự quen thuộc lạ thường trong lòng mình.

 

Cậu bước tới gần ngôi nhà, những bước chân nhẹ nhàng trên con đường đất mịn màng. Cánh cửa nhà mở hé, như mời gọi cậu bước vào. Không gian bên trong ấm áp, với những bức tường sơn màu vàng nhạt, bộ bàn ghế gỗ đơn giản, và một chiếc đèn chùm treo giữa phòng. Cảm giác như ngôi nhà này đã chờ đợi cậu từ rất lâu.

 

Trên bàn có một bức ảnh. Hải Đăng tiến lại gần và nhấc bức ảnh lên. Trái tim cậu như ngừng đập khi nhìn thấy hình ảnh trong đó – một gia đình hạnh phúc với nụ cười rạng rỡ trên môi. Đó là mẹ cậu, cha cậu, và cậu… nhưng là một phiên bản khác của chính mình, cậu nhỏ hơn và hạnh phúc hơn.

 

"Chuyện gì đang xảy ra? Đây là ký ức nào?" Hải Đăng tự hỏi, cảm giác như có điều gì đó bất ổn.

 

Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng hình ảnh trong đầu cứ nhạt nhoà như sương mù. Cậu không thể nhớ bất kỳ khoảnh khắc nào về ngôi nhà này, về bức ảnh này, dù nó mang lại cho cậu cảm giác vô cùng quen thuộc. Hải Đăng cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. Tại sao ký ức này lại tồn tại mà cậu không hề biết?

 

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau. Hải Đăng quay lại và nhìn thấy người đàn ông lạ mặt đã xuất hiện trong suốt hành trình của cậu. Lần này, ông ta không còn giữ vẻ lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là ánh mắt đầy nghiêm nghị.

 

"Đây là ký ức mà cậu đã cố tình quên," người đàn ông nói. "Một ký ức bị chôn vùi sâu trong tâm trí cậu."

 

"Quên?" Hải Đăng nhíu mày. "Tại sao tôi lại quên điều này? Ký ức này trông rất hạnh phúc, rất đẹp đẽ. Tại sao tôi lại muốn quên nó?"

 

Người đàn ông không trả lời ngay, mà nhìn thẳng vào mắt cậu, như thể muốn cậu tự tìm ra câu trả lời. "Đôi khi, chúng ta không chỉ quên những điều tồi tệ, mà còn quên cả những điều tốt đẹp, khi chúng ta không thể đối mặt với thực tại."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-cua-ky-uc/08.html.]

Hải Đăng im lặng, cố gắng xâu chuỗi lại mọi thứ. Ký ức về cha mẹ, về ngôi nhà nhỏ hạnh phúc này, đã biến mất khỏi tâm trí cậu suốt bao nhiêu năm. Nhưng giờ đây, khi nó quay trở lại, cậu không thể hiểu được tại sao mình lại quên đi những khoảnh khắc tuyệt vời như thế.

 

Người đàn ông tiếp tục: "Cậu đã trải qua rất nhiều mất mát. Cha cậu rời đi, mẹ cậu chịu đựng tất cả để nuôi cậu. Nhưng trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, đã có một thời gian rất đẹp. Một thời gian mà cậu và gia đình đã sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng khi cha cậu rời đi, nỗi đau quá lớn đã khiến cậu không còn muốn nhớ về thời gian hạnh phúc ấy nữa."

 

Những lời nói của người đàn ông như những mảnh ghép cuối cùng khớp vào nhau. Hải Đăng giờ đây đã hiểu tại sao mình lại quên ký ức này. Cậu đã từ chối nhớ về quãng thời gian hạnh phúc đó, vì nó làm cậu cảm thấy mất mát càng lớn hơn khi tất cả đã biến mất. Cậu đã tự nhủ rằng tốt hơn là không nhớ, tốt hơn là không phải đối mặt với nỗi đau mà hạnh phúc đã từng mang lại.

 

"Tôi đã tự quên đi ký ức này… vì tôi không muốn đối mặt với sự thật rằng mình đã mất nó," Hải Đăng thì thầm, đôi mắt cậu nhòe đi vì nước mắt.

 

Người đàn ông khẽ gật đầu. "Đúng vậy. Nhưng giờ đây, cậu phải đối mặt với nó. Ký ức này không thể bị chôn vùi mãi mãi."

 

Hải Đăng cúi đầu, nước mắt chảy dài trên má. Cậu đã cố gắng chạy trốn khỏi ký ức này suốt bao nhiêu năm, nhưng giờ đây cậu biết rằng mình không thể trốn tránh mãi được. Cậu phải đối mặt với quá khứ, với sự thật rằng mình đã từng có hạnh phúc, và cũng đã mất nó.

 

Cậu đặt bức ảnh xuống bàn, rồi quay sang người đàn ông. "Tôi sẽ không trốn chạy nữa. Tôi sẽ giữ lại ký ức này, dù nó có đau đớn thế nào."

 

Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng. "Cậu đã đưa ra quyết định đúng đắn. Ký ức, dù là niềm vui hay nỗi buồn, đều là một phần của cậu. Hãy giữ chúng trong lòng, vì chúng là những gì định hình con người cậu ngày hôm nay."

 

Khi ông ta nói xong, không gian xung quanh Hải Đăng dần sáng lên. Cậu cảm nhận được một sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể, như thể một gánh nặng lớn đã được giải tỏa. Ký ức này, ký ức bị lãng quên, giờ đây đã trở lại với cậu. Và lần này, cậu sẽ không để nó biến mất thêm lần nữa.

 

"Cậu đã sẵn sàng cho chương cuối cùng chưa?" Người đàn ông hỏi, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.

 

Hải Đăng gật đầu, đôi mắt kiên định. "Tôi đã sẵn sàng."

 

Loading...