Trao đổi hôn nhân - Chương 19 - 20

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:09:04
Lượt xem: 4,770

19

 

Cha và mẹ cả đều rời khỏi.

 

Trịnh Quy Ngu ngơ ngác ngồi một lúc lâu.

 

Bỗng nhiên nở nụ cười:

 

“Trịnh Quy Vãn, có phải muội cảm thấy ta rất buồn cười hay không?”

 

“Rõ ràng ta đã đưa ra sự lựa chọn khác, vì sao cuối cùng vẫn đi đến bước đường này?!”

 

Vấn đề này, ta cũng không thể trả lời tỷ ấy.

 

Kiếp trước, sau khi Tạ Dĩ An được khâm điểm thành tiến sĩ Viện Thái Học, ta mới phát hiện ra những chuyện dơ bẩn giữa hắn và Vương Thuần.

 

Ta may mắn hơn Trịnh Quy Ngu, nhưng cũng bất hạnh hơn tỷ ấy.

 

May mắn ở chỗ, mãi cho đến khi ta chết, Tạ Dĩ An vẫn không chạm vào ta.

 

Bất hạnh ở chỗ, sau khi ta phát hiện ra chuyện này, ngay cả một đối tượng để kể ra cũng không có.

 

Ít ra, Trịnh Quy Ngu còn có mẹ cả sẽ suy nghĩ và tính toán cho tỷ ấy.

 

Nhưng di nương của ta mất sớm, cũng không qua lại gì với nhà ngoại. Cả nhà Tạ thị, đều là sài lang hổ báo.

 

Mẹ chồng không hiền từ, cô em chồng chỉ nghĩ đòi tiền ta.

 

Tạ Dĩ An mặt ngoài sĩ diện, không chịu nhận lấy của hồi môn của vợ mình, nhưng lại để mặc cho hai mẹ con Tạ thị khinh thường nhục mạ ta, mãi cho đến khi ta chịu bỏ tiền tiêu tai.

 

Của hồi môn vốn đã ít ỏi của ta, gả vào nhà họ Tạ chưa đầy 3 năm đã bị tham ô sạch sẽ.

 

Sau khi bắt gặp cảnh Tạ Dĩ An và Vương Thuần tằng tịu với nhau, cảm xúc đầu tiên của ta là nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.

 

Ta không giống như Trịnh Quy Ngu, ta không có đường lui.

 

Cho nên, ta quyết tâm muốn đồng quy vu tận* với người nhà họ Tạ.

(* Đồng quy vu tận: Cùng chết, cùng huỷ diệt.)

 

Thậm chí, ngay cả việc nên hạ độc như thế nào ta cũng đã lên kế hoạch tốt rồi. Nhưng hai ngày trước khi ra tay, ta bị mẹ cả cưỡng ép đi đến phủ tướng quân để thăm Trịnh Quy Ngu.

 

Tỷ ấy g.i.ế.c ta.

 

Nhưng cũng đã cứu ta.

 

Cho nên, sau khi kể cho tỷ ấy nghe chuyện ta cũng sống lại, lần đầu tiên ta nói ra một câu thật lòng với tỷ ấy:

 

“Trịnh Quy Ngu, nhà họ Tạ không phải là một nơi tốt.” Nói xong, ta tính rời khỏi đây.

 

Sau lưng ta, Trịnh Quy Ngu vừa khóc vừa cười:

 

“Sao ngươi lại không nói cho ta sớm hơn?! Trịnh Quy Vãn, ngươi rất đắc ý đúng không, tất cả những gì ngươi có được bây giờ đều là cướp đoạt từ trong tay ta, ta sẽ không để cho ngươi được như ý!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trao-doi-hon-nhan/chuong-19-20.html.]

20

 

Trịnh Quy Ngu lại quay về bên cạnh Tạ Dĩ An.

 

Sau khi nghe nói chuyện này, trong lòng ta không có chút gợn sóng nào.

 

Đây là con đường mà tỷ ấy chọn.

 

Hơn nữa, mỗi một lần đều là tỷ ấy chọn trước.

 

Trịnh Quy Ngu trở về nhà họ Tạ, không những làm lành với Tạ Dĩ An như lúc ban đầu mà còn chủ động mua rất nhiều trang sức cho nữ lang Tạ thị, dẫn theo nàng ấy đi tham dự rất nhiều buổi tiệc của quan lớn quyền quý.

 

Nữ lang Tạ thị nhanh chóng đính hôn với em vợ của nhị hoàng tử.

 

Không biết Trịnh Quy Ngu đã nói gì với cha, chỉ biết tỷ ấy lấy đi một số tiền lớn từ nhà họ Trịnh, đặt mua của hồi môn hết sức phong phú cho nữ lang Tạ thị, vui mừng mà tiễn nàng ta ra ngoài.

 

Tiếp theo, Tạ Dĩ An liên tục thăng 3 cấp, lên chức tiến sĩ Quốc Tử Giám.

 

Trịnh Quy Ngu bèn trở thành đối tượng được các phu nhân thế gia thổi phồng. Tiến sĩ Quốc Tử Giám tuy không phải là chức quan lớn gì, nhưng dựa vào tuổi tác của Tạ Dĩ An, có thể nói là kinh thế chi tài*.

(* Kinh thế chi tài: Người tài hoa xuất chúng khiến người đời kinh ngạc.)

 

Trịnh Quy Ngu kiêu căng đắc ý, thậm chí còn yêu cầu ta bưng trà rót nước cho tỷ ấy ngay trước mặt thái tử phi.

 

Thái tử phi cười lạnh, ném ấm trà xuống:

 

“Đây là phu nhân nhà ai mà mặt mũi lại lớn đến như vậy, thế nhưng muốn biểu đệ muội* của bổn cung bưng trà cho ngươi!”

(* Biểu đệ muội: Vợ của em họ bên nhà ngoại.)

 

Trịnh Quy Ngu bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch.

 

Lúc này, Trịnh Quy Ngu mới nhớ ra, mẹ đẻ của thái tử đương triều chính là vị cô nãi nãi* đã mất sớm của nhà họ Hoắc, cố hoàng hậu Chiêu Nhân. 

(* Cô nãi nãi: Cách nhà gái gọi người con gái đã lấy chồng.)

 

Trịnh Quy Ngu vội vàng quỳ xuống xin thứ tội.

 

Nhưng thái tử phi đã sớm bất mãn với người của đảng nhị hoàng tử, mượn cơ hội này xả giận, phạt Trịnh Quy Ngu bưng ấm trà quỳ thẳng lưng trong vườn hoa.

 

Đối với mệnh phụ*, đây là điều vô cùng nhục nhã.

(* Mệnh phụ: Người phụ nữ có tước phong.)

 

Trịnh Quy Ngu quỳ nửa canh giờ trong vườn hoa, cuối cùng bước chân khập khiễng, bị tỳ nữ đỡ trở về.

 

Trước khi đi, tỷ ấy nhìn chằm chằm vào ta bằng ánh mắt độc ác.

 

Ta hỏi có phải là tỷ ấy đã nhìn sai đối tượng rồi hay không.

 

Trịnh Quy Ngu cười lạnh: “Trịnh Quy Vãn, ngươi sẽ không có nhiều thời gian để đắc ý đâu!”

 

Ta nhanh chóng hiểu ý của tỷ ấy.

 

Biên quan báo nguy, quân đội nhà họ Hoắc lại phụng mệnh ra trận, người của nhị hoàng tử nhân cơ hội mà khống chế cửa thành.

 

Bắt tất cả gia quyến của võ tướng như chúng ta vào cung, có ý muốn bức vua thoái vị.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện hay quá, cảm ơn nhà dịch nhìu lắm, dịch mượt quá tròi (⁠灬⁠º⁠‿⁠º⁠灬⁠)

    Cachuacuaanh 1 tuần trước · Trả lời

Loading...