Tra Nam Muốn Về Chung Một Nhà - Chương 15: Càng buồn cười hơn

Cập nhật lúc: 2024-07-07 06:43:11
Lượt xem: 756

15.

 

Nhưng theo tình tiết "truy thê hỏa táng tràng" của mẹ, người cần đến thì sẽ xuất hiện.

 

Buổi tối, sau khi mẹ ăn tối xong thì ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

 

Tôi tự mình ra ngoài đi dạo.

 

Kết quả vừa ra khỏi khách sạn, đã bị ai đó túm lấy cánh tay, dọa tôi tưởng gặp phải kẻ cướp.

 

"Dao Dao, là anh."

 

Giọng nói quen thuộc, nhưng không làm cho tôi bớt nhíu mày.

 

Tôi vội vàng đưa tay ra đẩy đối phương.

 

"Phó Nghiễn, anh đến đây làm gì?"

 

Phó Nghiễn từ trong bóng tối bước ra, trạng thái của anh ta hoàn toàn không thể so sánh được với trước đây. Phó Nghiễn trước đây hơn tôi năm tuổi, vô cùng chín chắn và ổn trọng, luôn chăm sóc bản thân sạch sẽ và cẩn thận. So với người đàn ông râu ria xồm xoàm, mắt đỏ ngầu và hấp tấp này, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

 

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết, trong lòng còn ôm con gấu bông nhỏ đã bị tôi làm hỏng.

 

"Dao Dao, anh đã điều tra rõ ràng rồi, con gấu bông này là của em."

 

"Còn bức thư này, cũng là em viết."

 

Nói xong, anh ta lại lấy ra một bức thư từ trong lòng, bức thư vốn đã bị tôi xé nát, nhưng giờ đây đã được dán lại từng mảnh, tuy chằng chịt vết rách nhưng đủ để thấy được sự tỉ mỉ của đối phương.

 

"Vậy thì sao?" Tôi hỏi ngược lại.

Con gấu bông đúng là của tôi, bức thư cũng là tôi viết.

 

Nhưng không phải là một bài luận dài dòng đầy ý nghĩa sâu xa.

 

Đó chỉ đơn giản là lời động viên các em học sinh vùng quê ấy, mô tả cho các em vẻ đẹp của thế giới bên ngoài, động viên họ đừng bỏ cuộc, nắm bắt từng cơ hội, thay đổi bản thân hiện tại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-nam-muon-ve-chung-mot-nha/chuong-15-cang-buon-cuoi-hon.html.]

Ánh mắt Phó Nghiễn bỗng sáng lên, bất chấp mọi thứ bắt lấy vai tôi, giọng điệu dịu dàng chưa từng có.

 

"Cho nên, em mới là người mà anh luôn mong nhớ, em mới là chỗ dựa tinh thần của anh trong suốt mười mấy năm qua."

 

Tôi nhìn Phó Nghiễn, cảm thấy có chút không thể hiểu: "Vậy nên người mà anh thích, căn bản không phải là dì của tôi. Mà là con gấu bông này, bức thư này, hai thứ này mang đến cho anh cái gọi là chỗ dựa tinh thần?"

 

Phó Nghiễn gật đầu, thậm chí còn muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, nhưng tôi phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay hất tay anh ta ra.

 

Ánh mắt anh ta có chút tổn thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông tay ra, chỉ một mực nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Bỗng nhiên, tôi càng cảm thấy buồn cười hơn.

 

16

Cuối cùng, Phó Nghiễn bị mẹ tôi đánh đuổi.

 

Mẹ tôi không biết từ lúc nào đã ra khỏi khách sạn, vừa nhìn thấy Phó Nghiễn đang làm phiền tôi, bà không nói hai lời liền cởi giày cao gót, cầm gót giày đánh vào mặt anh ta.

 

"Bắt nạt con gái tao, đánh c.h.ế.t mày cũng không oan!"

 

Phó Nghiễn đứng yên tại chỗ không động đậy, vẻ mặt mặc cho đánh mắng, khiến mẹ tôi càng tức giận hơn.

 

"Loại người như mày, căn bản không xứng đáng được yêu thương. Phó Nghiễn, mày cút ngay cho tao!"

 

Gót giày mảnh khảnh của mẹ tôi đã in hằn nhiều dấu vết trên mặt anh ta, ra tay không hề nhẹ.

 

Sau khi Phó Nghiễn bị mẹ tôi đánh đuổi, dì lại đến.

 

Dì tôi mặt đầy nước mắt, vừa nhìn thấy tôi và mẹ, lập tức nói muốn quỳ xuống xin lỗi chúng tôi.

 

Tôi và mẹ ngồi trên ghế dài trên bãi biển, nhìn nhau, không ai đưa tay ra đỡ dì, chỉ nhìn dì không biết phải làm sao, thực sự quỳ xuống đất.

 

"Chị, trước đây chị là người thương em nhất."

 

Dì sững sờ, oan ức nhìn mẹ tôi, vẻ mặt vẫn rất buồn bã.

 

Mẹ tôi giơ tay tát dì một cái.

Bình luận

1 bình luận

Loading...