Tra Nam Muốn Về Chung Một Nhà - Chương 14: Nam hai xuất hiện

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:31:49
Lượt xem: 739

Tôi không quan tâm đến diễn biến tiếp theo, chỉ biết hiện trường rất náo loạn. Có người nói tôi làm việc quá tuyệt tình,không hề thương xót cho dì tôi.

Cũng có người nói: "Phù Dao là một người tàn nhẫn, dù bản thân mất mặt cũng phải ra tay với hai người họ."

Nói nghe thật buồn cười.

Đối với việc này, tôi từ đầu đến cuối đều là nạn nhân.

Vậy nên, tôi có gì mà phải mất mặt?

Người nên mất mặt, từ trước đến nay không phải tôi, và cũng không nên là tôi.

Trước khi rời đi cùng mẹ, tôi đi đến trước mặt Phó Nghiễn. Anh ta trợn mắt đ.ỏ ngầu, đầy vẻ hận thù, có lẽ là hận tôi phá hỏng hôn lễ, cũng hận tôi khiến người anh ta yêu thương trở thành trò cười.

"Phó Nghiễn..."

Tôi nhẹ nhàng gọi tên anh ta, nhìn vào mắt anh ta và thấy sự hận thù dành cho tôi, tôi cảm thấy châm biếm, cũng cảm thấy đau lòng.

Con người cũng không phải cây cỏ, sao có thể nhẫn tâm như vậy được.

Yêu một người lâu đến thế, dù đột nhiên biết được sự phản bội của anh ta thì những tình cảm đã dành ra trong suốt những năm qua cũng không thể dễ dàng thu hồi.

Nói chung, lòng tôi cảm thấy rất ngột ngạt, rất khó chịu.

Nhưng không thể chỉ có mình tôi chịu đựng.

Vì vậy, tôi tiến đến gần tai anh ta và nói cho anh ta biết một sự thật tàn khốc khác.

"Chú gấu nhỏ và bức thư mà anh coi là hy vọng và ánh sáng, có phải anh nghĩ là dì của tôi viết cho anh không?"

Phó Nghiễn nhìn chằm chằm vào tôi cau mày, thậm chí còn kích động hơn trước: "Phù Dao, ý cô là gì?"

Tôi cười lạnh, tháo mạng che mặt và tát thật mạnh vào mặt anh ta.

"Muốn biết sự thật sao? Vậy anh hãy tự đi mà tìm hiểu. Phó Nghiễn, anh thật là đáng thương, từ đầu đến cuối cũng không biết người thực sự viết bức thư đó là ai."

Nói xong, tôi dứt khoát xoay người rời đi.

 

14.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-nam-muon-ve-chung-mot-nha/chuong-14-nam-hai-xuat-hien.html.]

Nói đi là đi, tôi và mẹ đã nhanh chóng tận hưởng một chuyến du lịch.

 

Đi đến một hòn đảo vô danh, không phải là địa điểm du lịch nổi tiếng, cũng không có nhiều người đến.

 

Nhưng điểm cộng là cảnh thật sự rất đẹp.

 

Ánh nắng vàng, bờ cát trắng, những người vui đùa bên bờ biển, tổng thể là một khung cảnh bình yên và đẹp đẽ.

 

Mẹ tôi đeo kính râm, nằm trên ghế dài trên bãi biển, tôi nằm cạnh mẹ, cả hai đều tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này.

 

Trong vài ngày liên tiếp, chúng tôi đều tắt điện thoại, từ chối mọi thông tin từ bên ngoài.

 

Mẹ tôi quay sang nhìn tôi, đột nhiên bật cười.

 

"Dao Dao, con biết theo tình tiết của những cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tiếp theo sẽ phát triển tình tiết gì không?", mẹ tôi - một người phụ nữ yêu thích những câu chuyện tình lãng mạn - hỏi tôi.

 

"Sẽ có tình tiết gì ạ?" Tôi tò mò hỏi.

Mẹ tôi giả vờ bí mật, ngồi dậy, nhìn quanh bãi biển rồi ghé vào tai tôi thì thầm: "Bình thường trong trường hợp này, theo tình tiết 'truy thê hỏa táng tràng', sẽ có một nam hai từ trên trời rơi xuống, bù đắp cho tâm hồn bị tổn thương của con, luôn bên cạnh con, trở thành chỗ dựa tinh thần mới của con."

Nam hai? Chỗ dựa?

Nghĩ ngợi một lúc, tôi nắm lấy tay mẹ, giọng nói đầy nghiêm túc: "Nhưng con còn có mẹ mà. Khi con buồn và tổn thương, người thân quan trọng nhất của con là mẹ, mẹ đã luôn ở bên cạnh con. Con không cần cái gọi là nam hai từ trên trời rơi xuống, có mẹ con đã rất vui rồi."

Nghe vậy, nụ cười trên môi mẹ tôi bỗng tắt lịm, bà ôm chặt lấy tôi: "Được rồi, mẹ sẽ mãi là chỗ dựa tinh thần của Dao Dao."

Bên bờ biển rộng lớn, tiếng sóng vỗ rì rào như lời ca du dương, mẹ và con gái cùng nhau thủ thỉ những tâm tư, tình cảm.

Dù cho cuộc đời có muôn vàn thử thách, con đường phía trước có gian nan đến đâu, tôi biết rằng, mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất, là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời tôi.

Bình luận

1 bình luận

Loading...