Chạm để tắt
Chạm để tắt

TRẢ GIÁ - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-17 19:11:38
Lượt xem: 270

13

Từ Tử An đến triều sớm đang cùng lão phu nhân đứng song song ở ngoài cửa điện cầu kiến ta.

Lão phu nhân mấy năm nay sống an nhàn sung sướng đã quen, nào chịu khổ đứng lâu như vậy, thở dài không thoải mái.

Thật vất vả mới thấy cung nữ thông báo đi ra, lại bị thông báo một câu không gặp, nàng thiếu chút nữa chửi ầm lên với cung điện ta ở.

Lúc còn trẻ bà một thân một mình nuôi Tử An lớn, tính tình rất mạnh mẽ, bây giờ làm Thừa tướng lão phu nhân, càng là không ai dám để bà quá tức giận.

Hôm qua bà tổ chức tiệc ngắm hoa cúc, từ sau khi ta đi như ý bà muốn, bà liền vội vàng cho người gửi thiếp mời cho các phu nhân quý nữ kinh thành, mời các nàng qua phủ ngắm hoa thu.

Mục đích của việc thưởng cúc, thực ra là tìm một quý nữ gia thế hiển hách cho Từ Tử An, giúp hắn ngồi vững vàng vị trí Thừa tướng.

Nhưng bà không nghĩ tới tiệc ngắm hoa cúc tổ chức chu đáo, ma ma bên cạnh Thái hậu lại ban thưởng cho ta.

Ma ma nói với bà để ta đi lĩnh thưởng, nhưng ta khi đó được Thái hậu đã tiếp ta ở trong cung, bà đi đâu được ta chứ?

Tìm không thấy người, ba ta cũng chỉ có thể cáo tội với ma ma, trước mặt mọi người chê cười, rồi thay ta nhận lấy đống ban thưởng kia.

Ma ma trước khi đi còn cố ý nói tiếp một câu, đó chính là Thái hậu năm nay sẽ chờ uống rượu mừng của ta cùng Từ Tử An.

Lời này vừa nói ra, một số quý nữ có tâm tư liền suy nghĩ lại. Dù sao có lời này của Thái hậu, dù ta có rời khỏi Từ gia, Từ Tử An không cùng ta thành thân, các nàng cũng không có cơ hội.

Chuyện ta hại lão phu nhân mất mặt trước mặt mọi người như vậy, bà cho ta sắc mặt tốt mới là lạ.

14

“Tử An, con nhìn xem! Con nhìn nàng ta xem!”

Lão phu nhân đang muốn cáo trạng với con trai, Từ Tử An lại bắt lấy tay bà nghiêm túc lắc đầu.

“Nương, nơi này là hoàng cung. Chúng ta thành tâm tới thỉnh Âm Âm trở về.”

Trong cung nhiều ánh mắt phức tạp, lão phu nhân lại không thận trọng lời nói việc làm, Từ Tử An cũng sợ bà ta họa từ miệng mà ra. Sau khi làm cho lão phu nhân câm miệng, hắn vén vạt áo thẳng người quỳ xuống trước cửa điện.

“Tử An!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-gia-qkob/7.html.]

Lão phu nhân nhìn thấy nhi tử quỳ xuống, kinh hãi đến mặt trắng bệch, bà còn không để nhi tử quỳ lạy mình mà giờ hắn lại vì một nữ nhân quỳ xuống.

“Nương, người đừng quản con, con muốn Âm Âm nhìn thấy quyết tâm của mình, nàng không tha thứ cho con, con sẽ quỳ mãi.”

Từ Tử An phất tay lão phu nhân kiên định quỳ xuống, lão phu nhân không lay chuyển được nhi tử, chỉ có thể cắn răng đứng ngoài cửa trừng ta.

Các cung nữ thái giám trong cung lui tới, thấy Từ Tử An quỳ gối trước điện của ta cũng nhịn không được nhìn nhau bàn tán xôn xao, một ít cung nữ mềm lòng lại càng cảm thán Thừa tướng tuấn tú lại si tình, nếu các nàng là ta, nhất định đã sớm không đành lòng đi ra đỡ hắn dậy hòa giải.

Khi ta nghe được những lời này, không ngừng cười khẩy. Si tình? Là si tình hay là vì bản thân hắn, chỉ có hắn biết.

Nếu hắn thật sự si tình với ta, đã sớm đến tìm ta vào ngày hôm sau khi ta rời khỏi Từ gia, chứ không phải sau khi bị Hoàng thượng phạt bổng lộc một năm mới quỳ xuống trước mặt mọi người ở ngoài điện của ta, ép ta tha thứ cho hắn.

Trong triều hai vị quan đối nghịch với Từ Tử An liên tiếp tử vong, đã khiến Hoàng thương sinh nghi kỵ với hắn, huống chi còn có Thái hậu ở trước mặt Hoàng thượng bất mãn nói Từ Tử An vô tình, ấn tượng của Hoàng thượng đối với vị Thừa tướng trẻ tuổi này xuống dốc không phanh.

Người có tài hoa trong triều không chỉ có một mình Từ Tử An, nhưng Hoàng thượng thích nhất là người có tình có nghĩa.

Trước đây Từ Tử An đưa ta tiếp vào phủ chăm sóc, Hoàng thượng cảm thấy hắn là một người trọng tình, sau đó ta lại điều dưỡng thân thể cho Thái hậu, Hoàng thượng nể mặt Thái hậu cũng nguyện cho hắn thêm mặt mũi, nhưng hiện tại hiển nhiên là Hoàng thượng đã bất mãn với hắn nên hắn lo lắng.

15

Mặt trời đã lên cao chiếu rọi cái nắng gay gắt của mùa thu, Từ Tử An và lão phu nhân đã có dấu hiệu không chịu đựng nỗi, cung nữ lui tới đều cảm giác không đành lòng, lén bàn luận nói ta nhẫn tâm.

Ta vừa mới ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, ngồi vào trước gương đồng trang điểm sắc mặt của mình đến tái nhợt, hài lòng cất bước đẩy cửa ra.

Không phải là diễn sao? Ai mà không diễn được.

Ta được cung nữ dìu xuống trước mặt hai người, trước khi bọn họ mở miệng đã phất tay bảo bọn họ trở về.

“Thừa tướng, lão phu nhân, các người về đi. Ta và Từ gia không còn quan hệ, mong các người buông tha cho ta.”

Từ Tử An thấy sắc mặt ta tái nhợt, há miệng, lời quan tâm còn chưa nói ra khỏi miệng, ta đã té xỉu trước mặt mọi người.

“Ôi! Cô nương!”

Cung nữ cũng rất là phối hợp thét đến chói ta, cố ý đem bàn tay bị thương của ta quơ quơ trước mặt Từ Tử Annói: "Cô nương vốn bị thương, sốt cả đêm hôm qua, bệnh của nàng là do các người, các người sao lại đến đây bức tử nàng?"

 

Loading...