Chạm để tắt
Chạm để tắt

TRẢ GIÁ - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-17 19:11:10
Lượt xem: 248

10

Rượu trong hoàng cung này so với bên ngoài bán còn ngon hơn.

Phù Minh ra vào hoàng cung giống như chỗ không người, ta vừa cho cung nữ lui hắn đã xách theo một hồ lô rượu, tự nhiên như nhà mình, vung ống tay áo lên nằm ở trên giường.

Hắn vốn tuấn tú phi phàm, còn tại ra dáng vẻ tiêu sái như thế càng làm cho người ta không dời mắt được.

Ta thật không rõ, Tiểu hồ ly trắng làm công chúa yêu tộc, gia nghiệp lớn, có tuổi thọ lâu dài, có yêu thuật, được Phù Minh mạnh mẽ tuấn tuấn như vậy yêu thương, vì sao còn có thể thích người phảm như Từ Tử An?

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là tình yêu đích thực sao?

Nếu như ta là yêu, ta nhất định sẽ không yêu con người có tuổi thọ ngắn ngủi, ta có sắc, có tiền, có yêu thuật, cần gì nam nhân chứ?

“Đang suy nghĩ gì đấy?”

Phù Minh thấy ta xuất thần nhìn hắn chằm chằm, vung tay lên khiến ta không thể khống chế ngồi xuống ghế trước mặt hắn.

“Đưa tay ta xem.”

Ánh mắt hắn chỉ vào bàn tay bị thương của ta, ta lại lắc đầu giấu tay ở phía sau. Từ sau khi phụ mẫu đi rồi, ta sớm đã quen với việc giấu giếm vết thương không để người ta phát hiện, ngoại trừ phụ mẫu, không ai thật lòng yêu thương ta, nói ra sẽ bị nói kiêu ngạo mà thôi.

“Nhìn không ra ngươi là một cô nương yếu đuối những đối với bản thân mình lại rất ác.”

Hắn cũng không ép ta, vung tay lên giúp ta điều trị vết thương, ta thấy thế lập tức bảo vệ bàn tay bị thương, nhảy cách hắn xa ba thước.

Vết thương này vẫn còn có ích, sao có thể để nó lành nhanh như vậy? Ta thậm chí không có ý định băng bó nó nữa và để nó trở nên tồi tệ nhất. Chỉ có như vậy mới có thể khiến cho Từ Tử An khắc sâu sự thương tổn của hắn gây ra cho ta.

Ta phải giữ lại vết thuơg này.

Phù Minh bị ta ngăn cản, buông cánh tay làm phép thuật xuống, quan tâm hỏi ta một câu: "Có cần ta giúp ngươi làm cho tay nghiêm trọng hơn một chút không?”

「?!!」

Cũng không cần! Ta xoa xoa lớp da gà bị dọa ra nổi lên trên người, kiên định lắc đầu, dù ta ác tâm thế nào cũng vẫn yêu quý thân thể mình.

 

11

Đêm khuya, vết thương nhiễm trùng, ta bắt đầu sốt cao.

Trong lúc mơ mơ màng màng, ta đã có rất nhiều giấc mơ. Mơ thấy phụ mẫu còn sống, ta còn là một hài tử vô ưu vô lự, chưa từng ăn nhờ ở đậu, không cần nhìn ánh mắt người khác mà làm bất cứ việc gì, không cần sống mệt mỏi như vậy.

Cửa sổ cung điện bị gió thổi mở, ta đang ngủ bị lạnh đến run rẩy, chớp mắt tiếp theo cửa sổ bị đóng lại, trên trán ta có dán một khối ngọc lạnh lẽo.

Ta cảm thấy thoải mái, nhưng khối ngọc lạnh lẽo cũng không chịu dừng lại ở trán ta, trong nháy mắt nó rút đi, theo bản năng ta lấy hai tay cầm nó, dán lại trên mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tra-gia-qkob/6.html.]

“Vu Âm Âm?”

Một thanh âm dễ nghe vang lên bên tai ta, lúc này ta đã sốt đến mơ hồ, còn tưởng rằng là phụ thân đang gọi ta. Ta càng thêm thân mật cọ cọ tay hắn, giống như khi còn bé làm nũng với phụ thân vậy.

"Phụ thân, đại bạch thỏ người đồng ý mua cho con đâu?"

Người bên cạnh thật lâu không nói gì, ta không khỏi nhíu mày, càng quấn quít lấy hắn.

“Con muốn đại bạch thỏ lông xù! phụ thân không cho con, con sẽ, con sẽ, khóc cho nphụ thân xem!"

Phụ thân thương ta nhất, chỉ cần ta giả bộ muốn khóc, người sẽ đồng ý các yêu cầu của ta, biện pháp này ta trăm lần thử trăm lần linh nghiệm.

「……」

Thấy phụ thân không có phản ứng, ta lại lăn lộn trên giường, sau lưng có xúc cảm lông xù, ta cảm giác sờ về phía sau, quả nhiên sờ được lỗ tai thỏ lông xù.

Nhưng nó là tiểu bạch thỏ, ta không muốn, nhất định muốn đại bạch thỏ.

Thật lâu sau, ta cảm giác giường trầm xuống, lại sờ trúng lông nhung đuôi cực lớn. Ta sờ từ đuôi sờ lên trên, sờ tới cái bụng lông xù ấm áp, ta hài lòng vùi đầu vào trong lông cọ cọ, không hề náo loạn nữa.

Đầu càng choáng váng, ta ở trong n.g.ự.c tràn ngập mùi rượu ngủ thiếp đi, làm một giấc mộng tràn đầy hồ ly.

12

Ngày hôm sau, ta hợi hạ sốt đã thấy Phù Minh ngồi ở bên giường, dùng biểu tình một lời khó nói hết nhìn ta.

Ta theo bản năng sờ sờ khóe miệng, thở phào nhẹ nhõm, không chảy nước miếng.

“Vu Âm Âm, ngươi còn nhớ tối qua ngươi làm gì không?”

Tối qua? Ta chớp chớp đôi mắt còn có chút buồn ngủ, thốt ra: "Ta nằm mơ, trong mơ ta gặp được phụ thân. Có gì sao?”

Đôi mắt hồ ly của Phù Minh nhìn ta, như là rất chờ mong.

Ta nghiêng đầu vỗ ót một cái, nhớ lại tối hôm qua còn mơ thấy phụ thân mua cho ta một đại bạch thỏ lông xù, cái đuôi lớn của nó sờ rất thoải mái.

“Có cả thỏ.”

Ta vừa dứt lời, Phù Minh liền cắn răng vung tay áo đứng dậy, bỏ lại một câu “ngươi quên thì thôi” khiến ta muôn vàng khó hiểu,

Ta còn chưa kịp hỏi hắn “quên là sao”, cung nữ ngoài điện báo là Từ Tử An cùng Từ lão phu nhân đến mời ta hồi phủ.

Vừa nghe bọn họ tới, ta bảo cung nữ nói ta vẫn còn ngủ.

Đùa sao, chẳng lẽ bọn họ vừa đến ta phải hấp tấp chạy ra ngoài về cùng bọn họ sao?

 

Loading...