Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 762

Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:49:22
Lượt xem: 25

Trong phòng chỉ còn Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc. Trình Nặc Nặc vừa ăn bánh xốp vừa nhìn đồ vật Thẩm Yến mang tới. Một túi bánh xốp, một túi đường và hai hộp đồ. Cô giấu mọi thứ vào dưới gối đầu, Thẩm Yến thấy thế lại buồn nôn một trận. 

« Sao không có kem dưỡng da ? »

Thẩm Yến nhăn mày: “Cô đang bệnh, không dùng mấy thứ kia được.”

Trình Nặc Nặc mở to mắt, cô cười lạnh : « Tình hình kinh tế của anh đang căng thẳng lắm đúng không?”

Mí mắt Thẩm Yến giật giật. Không thể không nói, Trình Nặc Nặc hiểu rõ hắn. Từ lúc ở Thượng Hải về, bố hắn liền cắt tiền tiêu vặt của hắn. Sau khi hắn trả tiền Trình Nặc Nặc nằm trong viện, sau đó cho bà Lâm không ít, tiền trong tay hắn eo hẹp dần. Hắn lập nhóm ăn cơm chung với người ta, nhưng người ta không muốn ăn cùng hắn. Da mặt Thẩm Yến mỏng, hắn tự bỏ tiền mua lương khô ăn, đây cũng là phần chi tiêu lớn.

Trình Nặc Nặc cười nói : «A Yến, anh nghe em nói, mau gửi điện báo cho bố anh, nói chuyện chúng ta muốn kết hôn. Dù sao cha anh cũng nên chuẩn bị tiền cho anh.”

Thẩm Yến nghe thấy câu này liền đau đầu, nhưng hắn không dám kích thích Trình Nặc Nặc: “Chờ cô tốt lại nói.”

Trình Nặc Nặc trầm giọng : «Thẩm Yến, anh đừng thích rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt…”

Lâm Bình Bình mang nước nóng vào. Thẩm Yến vội dừng lại câu chuyện, hắn nhận nước nóng đưa cho Trình Nặc Nặc.

Lâm Bình Bình nhìn cốc nước nóng thả đường phèn, nụ cười trên mặt cứng đờ. Cô đi đến cạnh giường thu dọn đồ vật linh tinh và rác rưởi trên bàn.

Lâm Đan Đan thì quét dọn xung quanh phòng.

Thẩm Yến không để lại dấu vết che mũi, hắn lùi lại nói: “Vậy tôi về trước đây.”

“A Yến, anh đừng quên lời em nói đấy, A Yến!” Trình Nặc Nặc khàn giọng nói to, Thẩm Yến đi thẳng đến ngõ nhỏ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, lúc này hắn mới cảm thấy mình trở lại nhân gian.

Lâm Bình Bình đuổi tới: “Thanh niên trí thức Thẩm!”

Thẩm Yến nhìn cô không nói gì. Bây giờ hắn không có cảm tình gì với người nhà họ Lâm hết.

Lâm Bình Bình nói nhỏ: “Thanh niên trí thức Thẩm, bà nội em… Bà tôi vừa thấy anh liền đòi tiền. Về sau anh ít đến nhà em thôi, nếu anh lo lắng cho thanh niên trí thức tiểu Trình, em có thể truyền tin tức cho anh.”

Dạo này Thẩm Yến bị mọi người ghét như chó, trong thôn không có mấy người nguyện ý nói chuyện với hắn. Bây giờ thấy người vừa tri kỷ vừa chân thành như này, hắn lập tức cảm động, hắn nói: “Ừm.”

Lâm Bình Bình cười ngượng ngùng, cô hất b.í.m tóc lên xoay người chạy đi. Cô gái thẹn thùng xinh đẹp làm lòng Thẩm Yến rung động. Nhưng bây giờ hắn quan tâm chuyện tiền nong hơn. Hôm nay mua mấy thứ cho Trình Nặc Nặc, hắn phải bán đồng hồ để lấy tiền, trong người chỉ còn 20 đồng, không thể chịu đến cuối tháng được.

Thẩm Yến nghĩ ngợi, có nên gửi điện báo về nhà bảo mẹ hắn giúp không?

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu ngồi xổm trong vườn rau xanh, hai người nhìn chằm chằm cây dâu tây.

Lần trước nếm được vị ngọt của dâu tây, cả nhà liền chú ý đến hai cây dâu tây này, Cường Cường suốt ngày nằm cạnh nhìn chằm chằm. Sau khi hái xong đợt đầu, cây dâu tây tiếp tục ra hoa kết trái, Tạ Chiêu chiết cành trồng xuống đất, hai cây dâu tây lập tức biến thành 7,8 cây. Trình Dao Dao tưới nước vào buổi sáng và buổi tối, bà Tạ và Tiểu Phi ăn thử rất nhiều loại bánh làm từ dâu tây nên hai người cũng nhìn chằm chằm mấy cây dâu tây này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-762.html.]

Đợt này có 10 quả dâu tây, vừa đủ làm bánh kem dâu tây. Nhưng lúc này giá đỡ dâu tây bị đẩy ngã, cây dâu tây trơ trọi chỉ còn mấy quả xanh xanh, còn lại đều bị gặm lung ta lung tung.

Trên mặt đất in đầy dấu chân hoa mai ngổn ngang lộn xộn.

Cường Cường và chó mập đều trốn vào phòng bà Tạ.

Trình Dao Dao làm xong bánh kem, cô đi ra ngoài hái dâu tây thì trợn tròn mắt lên: “Ôi trời dâu tây của em!”

Tạ Chiêu nói: “Anh đi hái quả mâm xôi thay nhé!”

“Sao mâm xôi so với dâu tây được! Em đã nói với Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, hôm nay làm bánh kem dâu tây! Tý nữa họ tới rồi, họ sẽ cười em khoác lác cho xem.” Trình Dao Dao càng nói càng tức: “Anh bắt Cường Cường và Tủng Tủng ra đây cho em, em phải đánh bọn nó một trận mới được!”

Tạ Chiêu lập tức dỗ cô: “Bây giờ anh vào huyện, nhất định mua được dâu tây cho em.”

“Muộn lắm rồi, anh đi đâu tìm được nha!” Mắt Trình Dao Dao xoay chuyển, bỗng nhiên cô nói: “Tạ Chiêu, anh che người giúp em!”

Bà Tạ và Tạ Phi đang bận rộn trong phòng bếp, Tạ Chiêu không biết cô định làm gì nhưng vẫn nghiêng người che cho cô.

Đầu ngón tay Trình Dao Dao rũ xuống, linh tuyền chảy vào cây dâu tây, cành lá dâu tây rách nát dần dần giãn ra, trong nháy mắt ra nụ, nụ hoa nở hoa rực rỡ. Nhụy hoa thụ phấn, một lúc sau dâu tây xanh biếc lớn lên rồi chuyển sang đỏ.

Tạ Chiêu nhìn lại, mấy chục quả dâu tây treo lơ lửng trên cây, quả nào cũng đỏ tươi ướt át như san hô, cành lá vẫn đang giãn ra không có điểm dừng. Trình Dao Dao ngẩng mặt lên, bộ dáng tranh công nhìn hắn.

Tạ Chiêu đau đầu: “Hồ đồ!”

Trình Dao Dao nói: “Chỉ một mình anh biết thôi.”

Sự tức giận mới dâng lên lập tức bị dập tắt. Tạ Chiêu vuốt trán: “Mau hái đi, đừng để người thứ hai nhìn thấy.”

Trình Dao Dao cầm rổ nhỏ hái dâu tây. Ai ngờ vừa hái xong, một đám dâu tây đỏ chót lại ra tiếp. Hai người hái không ngừng nghỉ được một rổ dâu tây đầy ụ, một lúc sau cây dâu tây mới phát triển chậm dần, mấy nụ hoa nở to, cuối cùng cũng dừng lại.

Trình Dao Dao ôm ngực, cô sững sờ nói: “Em… Em không biết nó lại phát triển nhanh như vậy!”

Tạ Chiêu đưa tay ra, Trình Dao Dao vội vàng nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ, cô không dám tránh đi, bộ dáng vươn cổ ra chờ chết.

Miệng cô bị bóp chặt, Trình Dao Dao mở mắt ra, đôi môi giống miệng con vịt đỏ hồng, cô tức giận kéo tay Tạ Chiêu ra.

Tạ Chiêu trầm giọng nói: “Về sau còn dám làm thế không?”

“Ưm, ưm! Không… Không dám nữa…”

 

Loading...