Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 761

Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:48:58
Lượt xem: 24

« Cô nói chồng tôi mù chữ sao, tôi liều mạng với cô ! »

« Bà dám đánh mẹ tôi, bà… »

Phụ nữ và trẻ con phòng thứ hai và phòng thứ ba đánh nhau ầm lên. Mấy người đàn ông đi làm việc hết rồi, chỉ có bà Lâm giẫm chân mắng to nhưng không áp đảo được.

Thẩm Yến thấy tình cảnh này thì muốn đi, nhưng Lâm Bình Bình đã thấy hắn trước, cô vội vàng dừng đánh nhau với Lâm Đan Đan : « Thẩm, thanh niên trí thức Thẩm ! »

Bà Lâm trực tiếp chạy ra, bà nhìn chằm chằm bọc giấy trong tay hắn : «Thanh niên trí thức Thẩm tới rồi à, cậu lại mang thứ gì tốt đến vậy ? »

Thẩm Yến ghét thể loại này nhất, hắn lạnh lùng nói : «Không phải bà bảo cháu bà gọi tôi tới sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? »

Bà Lâm khôn khéo cười nhẹ : «Lần này không phải tôi gọi tới đâu. Là người trong phòng kia kìa, cô ta nói anh không đến, cô ta sẽ treo cổ c.h.ế.t trong phòng của tôi. Nếu cô ta c.h.ế.t ở nhà tôi, tôi không đảm nhận nổi đâu. Nhà chúng ta mới xây phòng đó ! Tôi thấy cậu mau chuyển cô ta ra ngoài đi… »

Mười đồng tiền nhét vào trong tay bà. Mặt bà Lâm hớn hở, bà nắm chặt tiền, sau đó muốn lấy bọc giấy trong tay Thẩm Yến. Thẩm Yến tránh bà, hắn trực tiếp đi vào phòng Trình Nặc Nặc: “Tôi đi thăm cô ấy.”

Mặt bà Lâm tối sầm. Cuối cùng vẫn cầm tiền của người ta, bà vội vàng nhét tiền vào túi rồi trừng mắt nhìn hai người con dâu đang liếc túi quần bà: “Nhìn cái gì! Tiền này là tiền mua thức ăn bồi bổ thân thể cho thanh niên trí thức tiểu Trình! Nhanh quét dọn cứt gà đi, sau đó lấy cốc nước cho thanh niên trí thức Thẩm!”

Bà Lâm làm chủ mấy chục năm đều sự vào tiền và phiếu lương của con trai cả cho. Bây giờ con trai cả c.h.ế.t rồi, bà Lâm cũng mất chỗ dựa, hai người con dâu không nghe lời bà nữa.

Chờ bà Lâm đi ra, con dâu Lưu Mẫn dặn dò con gái Lâm Bình Bình: “Đi lấy cốc nước cho thanh niên trí thức Thẩm!”

Lâm Bình Bình gật đầu, cô ngượng ngùng chạy vào bếp. Trên bếp lò không có gì cả, dầu, muối tương, dấm đều để trong tủ khóa lại, ngay cả con chuột cũng muốn tức chết. May mà nước trong nồi vẫn đầy, dù sao củi cũng không tốn tiền mà.

Lâm Bình Bình lấy một cốc nước nóng, sau đó vào trong phòng của mình lấy đường phèn cho vào cốc, lúc này cô mới xấu hổ bê đến phòng Trình Nặc Nặc. Lâm Đan Đan nhìn thấy thì hận đến mức nhổ nước bọt: “Không biết xấu hổ!”

Trương Ái Hoa đang ngồi cắn hạt dưa bỗng nhiên thông minh lên: “Đan Đan, mau mang ít hạt dưa cho thanh niên trí thức Thẩm đi!”

Lâm Đan Đan xấu hổ: “Vậy… Vậy thì giống Lâm Bình Bình à?”

Trương Ái Hoa vỗ vai cô, bà nhét đĩa hạt dưa vào tay cô. Người ngu nhưng liên quan đến chuyện kết hôn của con gái lại không ngu: “Nghe nói nhà Thẩm Yến ở Thượng Hải rất giàu! Mặt con không chênh lệch với Bình Bình lắm, đi nhanh lên!”

Lâm Đan Đan vội vàng bê hạt dưa vào phòng Trình Nặc Nặc. Trình Nặc Nặc nằm ở phòng phía đông, bên cạnh có một cái cầu thang, đông ấm hạ nóng nực, bây giờ còn ở cạnh chuồng gà, chưa nói đến mùi thối, xung quanh có rất nhiều muỗi.

Lúc cô đến cửa thì thấy Lâm Bình Bình đang dựa vào cửa nghe lén. Lâm Đan Đan muốn gọi, Lâm Bình Bình lập tức làm động tác im lặng với cô, cô cũng nhón chân đi tới, hai người cùng nhau nghe trộm.

Trong phòng không có đèn, cửa sổ đóng chặt, căn phòng tối tăm bẩn thỉu. Người nằm trên giường giống như mà, tóc như cỏ dại gương mặt tiều tụy, cánh tanh nhỏ gầy như que củi, trên người bốc lên mùi hôi thối giống căn phòng này.

Bàn tay thô ráp khô gầy nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Yến. Móng tay Trình Nặc Nặc cắm sâu vào tay Thẩm Yến, bàn tay người đàn ông dày rộng ấm áp.

Tiếng cười ha ha chui từ trong cổ họng ra: “Anh A Yến, anh đến thăm em rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-761.html.]

Thẩm Yến rùng mình. Trong trí nhớ của hắn, bàn tay Trình Nặc Nặc nhỏ nhắn mang theo sự mềm mại đặc hữu của con gái, lúc này bàn tay kia nắm lấy hắn giống như móng vuốt của một con quỷ.

Thẩm Yến vội vàng rút tay ra, hắn bọc giấy ra: “Tôi mang bánh ngọt cho cô.”

“Bánh ngọt cho em!” Trình Nặc Nặc vươn tay ra, cô nắm chặt bánh xốp cho vào miệng. Bánh xốp nhiều tầng vừa mềm vừa thơm, cô ăn từng miếng từng miếng, cả ngày không được uống nước, trong miệng không có tý nước bọt nào, cô cố gắng nuốt xuống, nghẹn đến mức ho khan, gân xanh trên thái dương nổi lên.

Thẩm Yến không kiềm chế được nổi da gà. Khóe môi Trình Nặc Nặc sùi bọt mép, hai mắt trắng dã… chỉ cần… chỉ cần trôi qua một lúc nữa, cô sẽ bị nghẹn chết.

Ý nghĩ này giống như khí độc trong đầm lầy, nó sủi bọt lên.

Thẩm Yến đứng dậy, hắn lục lọi trên bàn: “Nước, nước đâu?”

Trong cốc sứ rỗng tuếch, không có giọt nước nào.

Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình suýt nữa ngã úp sấp xuống, nước chè đổ đầy đất. Hai người hốt hoảng nhìn Thẩm Yến, Thẩm Yến lấy cốc nước đưa cho Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc đoạt cái cốc ngửa đầu uống cạn, cuối cùng cô cũng nuốt miếng bánh kia xuống bụng, cô nằm trong chăn ho đến mức long trời lở đất.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng nhỏ, cô vẫn nằm trong bóng tối, mái tóc dài rối tung dán vào lưng, chăn màn không nhìn ra màu sắc dính đấy vết bẩn, vụn bánh rơi xuống đất theo tiếng ho kịch liệt của cô.

 Thẩm Yến đứng ngây ngốc tại chỗ.

Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình nhìn Trình Nặc Nặc vừa sợ vừa buồn nôn. Họ lại nhìn thanh niên trí thức Thẩm đẹp trai đứng cạnh giường, lòng thiếu nữ nổi lên sự đồng tình và mơ ước.

Ngay cả Trình Nặc Nặc cũng làm được, vì sao các cô không làm Thẩm Yến rung động được?

Thẩm Yến thấy Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình đi vào thì cau mày nói: “Sao trong phòng không được dọn dẹp gì hết vậy? Nước nóng cũng không có.”

Trình Nặc Nặc ăn vụn bánh dính trên mu bàn tay, cô cười lạnh: “Nước nóng gì chứ, mỗi ngày có thể cho em ăn hai bữa cơm là tốt lắm rồi.”

Thẩm Yến nói: “Có chuyện này sao? Tôi sẽ đi hỏi bà ta! »

Thẩm Yến đưa cho bà Lâm hơn 100 đồng, hắn chỉ muốn bà ta chăm sóc tốt Trình Nặc Nặc. Lúc này nhìn hoàn cảnh của Trình Nặc Nặc, hắn cảm thấy mình bị lừa rồi.

Trình Nặc Nặc buồn bã nói: “Bà Lâm là ai chứ, anh nghe ngóng trong thôn một chút là biết, anh tìm bà ta hỏi cũng không được gì đâu. »

Trán Thẩm Yến đổ mồ hôi, hắn không dám tra ra chuyện này. Hắn hỏi Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình : « Có thể lấy một ít nước đến đây thu dọn phòng giúp tôi được không ? »

Lâm Đan Đan lập tức gật đầu : «Được, được ! » Cô nói liền đi ra ngoài lấy chổi.

Lâm Bình Bình đi sau cười lạnh, ngu ngốc.

Loading...