Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 683

Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:33:28
Lượt xem: 18

Rau khúc tươi non mọc sát đất. Hái từ gốc, bên trên lá còn nhấp nhô mấy giọt sương. Rau khúc vào sáng sớm rất nhiều nước, làm bánh khúc là tốt nhất.

Vẫn chưa tới mùa rau khúc tươi tốt, Trình Dao Dao cầm rổ nhỏ đi dọc theo bờ ruộng hái rau khúc, đi một lúc lâu đã tới ruộng lúa bên cạnh. Giữa ruộng bông và đường lớn có một cái mương, bên cạnh cái mương có rất nhiều rau khúc và cỏ heo.

 

Trình Dao Dao vừa ngâm nga hát vừa ngồi xuống hái rau khúc để vào rổ.

Tiếng nói nho nhỏ vang lên: “Chị.”

Tiểu Thu chạy từ rãnh mương bên kia tới. Bé mặc một bộ quần áo cũ, tay cầm một cái giỏ.

Tiểu Thu ôm một bó cỏ heo trong giỏ ra cho cô: “Chị, cho chị này.”

Trình Dao Dao giơ cái rổ của mình ra cười nói: “Cảm ơn em, chị đang hái rau khúc. Em đang cắt cỏ heo sao?”

Tiểu Thu thấy trong rổ của Trình Dao Dao đều là rau khúc, lúc này mới thôi. Hai người cùng nhau hái rau dại và cắt cỏ heo bên cạnh rãnh mương, Tiểu Thu yên lặng, Trình Dao Dao nói chuyện phiếm: “Em đã khỏe chưa? Sao nhà em lại để em đi cắt cỏ heo rồi?”

“Em khỏe rồi.” Tiểu Thu xấu hổ cười: “Mấy ngày nay tim của em cũng không đau nữa. Bà nội nói em phải đi kiếm công điểm.”

Nhìn bé gái 5,6 tuổi nghiêm túc nói lời này, Trình Dao Dao cảm thấy lòng ê ẩm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-683.html.]

Tiểu Thu vui vẻ, bé chợt nhớ tới cái gì đó, bé lấy một cái bọc nhỏ trong túi kín đáo đưa cho Trình Dao Dao: “Chị, chị ăn đi. Lần trước em ăn bánh ngọt trứng gà của chị, chị em cho em cái này để em tặng chị.”

Trình Dao Dao mở bọc giấy ra, bên trong có 3 viên đường. Đường hoa quả thường thấy, không biết cất bao lâu, viên đường chảy ra rồi. Trình Dao Dao xé giấy gói kẹo ra, sau đó lấy kẹo đường cho vào miệng, vị ngọt thơm mát tràn ngập trong miệng,  Trình Dao Dao cười cong mắt, cô nói: “Rất ngọt.”

Tiểu Thu cao hứng gương mặt đỏ bừng, bé nhìn viên đường trong tay Trình Dao Dao nuốt nước miếng.

Trình Dao Dao giả bộ không nhìn thấy, cô lấy bánh ngọt trứng gà của mình đưa cho cô: “Cho em cái này.”

“Không được. Em không thể ăn bánh ngọt của chị nữa.” Tiểu Thu giấu tay ra sau, nhưng ánh mắt lại thành thật nhìn chằm chằm bánh ngọt trứng gà. Bé đói bụng, vừa thấy đồ ăn trong miệng lập tức tiết nước bọt.

Mắt Trình Dao Dao chuyển động, cô cười nói: “Lần trước em ngất xỉu, ăn bánh ngọt trứng gà vào liền khỏe lại đúng không?”

Tiểu Thu gật nhẹ đầu. Lần trước tim bé đau đến mức ngất đi, Trình Dao Dao đã cứu bé. Lúc đó bé chóng mặt nhưng bé nhớ rõ bản  thân uống nước, ăn bánh ngọt trứng gà xong thì đau đớn trong người biến mất.

Trình Dao Dao dỗ bé: “Cho nên em ăn thêm một cái bánh ngọt trứng gà, bụng no rồi sẽ không ngất xỉu nữa. Cầm đi.”

Tiểu Thu hiểu chuyện đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ. Bé ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt trứng gà thì không nhịn được nữa, nói câu “Em cảm ơn chị” xong nhận lấy. Tiểu Thu cầm bánh ngọt trứng gà ngửi ngửi nhưng không ăn.

Trình Dao Dao đoán cô bé ngại ăn trước mặt mình nên cầm rổ đứng dậy: “Chị đi trước nhé.”

“Tạm biệt chị.” Tiểu Thu vừa cảm kích vừa sùng bái nhìn bóng lưng Trình Dao Dao rời đi. Cô kìm nén sự tham ăn, sau đó hái một lá diệp tử bọc bánh ngọt trứng gà lại chuẩn bị mang về nhà cho em trai và chị gái ăn thử.

Loading...