Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 602: Nguồn gốc của ngọc bội

Cập nhật lúc: 2024-09-02 20:52:19
Lượt xem: 14

Trình Dao Dao không biết tình hình bây giờ và trong sách có gì khác nhau, nhưng trong lòng cũng dần ổn định. Cô lấy một bình rượu nhỏ vặn nắp ra: “Mấy người kia không cho anh uống nước đúng không?  Rượu nho có thể ấm người, anh uống nhiều vào.”

Bình rượu đặt lên đôi môi khô ráo của Tạ Tam, hắn ngửa đầu uống cạn, giọt rượu đỏ tươi chảy xuống dọc theo yết hầu.

Lúc này, phó đội trưởng mở cửa ra: “Nhanh lên! Mau ra đây ngay, bọn họ trở về rồi!”

“Tạ Tam…” Trình Dao Dao khóc thút thít nhìn Tạ Tam.

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nhìn thẳng vào cô: “Nhớ lời anh dặn, tự bảo vệ mình!”

Trình Dao Dao lưu luyến đi ra cửa, phó đội trưởng kéo cô chạy ra ngoài, cửa phòng khóa lại.

Hai người chạy nhanh ra cửa sau, phó đội trưởng vỗ ngực: “Bà cô ơi, cô suýt nữa hại c.h.ế.t tôi rồi!”

Trình Dao Dao lau nước mắt nói: “Sợ gì chứ? Một tên tội phạm đầu cơ trục lợi mà thôi, không phải mấy người suốt ngày bắt người rồi thả người sao?”

“Chuyện này không giống nhau, cấp trên phân phó…” Bỗng nhiên phó đội trưởng ngậm miệng lại: “Cô xem tôi nói gì này.”

Trình Dao Dao nói: “Tội của Tạ Tam không phải là đầu cơ trục lợi sao?”

Phó đội trưởng đuổi Trình Dao Dao: “Cô đi nhanh đi!”

Trình Dao Dao hỏi tiếp: “Có người chỉ tên bắt anh ấy đúng không?”

“…” Phó đội trưởng đau đầu nói: “Sao đồng chí nữ này phiền phức như vậy chứ? Tôi xin cô đấy, cô đi nhanh lên đi!”

Suy nghĩ của Trình Dao Dao chắc chắn, cô lấy một chồng phiếu lương thực cho hắn: “Tôi có một chuyện làm phiền anh.”

“Đừng, đừng.” Phó đội trưởng lắc đầu như trống bỏi, nhưng ánh mắt lại dính chặt trên chồng lương phiếu, làm thế nào cũng không dứt ra được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-602-nguon-goc-cua-ngoc-boi.html.]

Trình Dao Dao nói: “Tôi chỉ muốn anh chăm sóc anh ấy một chút, đừng để anh ấy chịu khổ.”

“…” Trong lòng phó đội trưởng tính toán. Chỗ phiếu lương thực này phải đến 50kg, đầu năm nay làm gì có ai có thể từ chối lương thực chứ? Hắn cắn răng ôm chồng phiếu lương thực vào ngực: “Được!”

Dù sao hắn đã nhận lá vàng của Tạ Chiêu, bây giờ còn sợ chỗ phiếu lương này sao? Còng tay của Tạ Chiêu cũng được hắn động chạm vào, cùng lắm là lúc không có người để ý, hắn sẽ cho cậu ta uống ít nước, nới lỏng còng tay, không có gì khó làm lắm.

Trình Dao Dao dặn đi dặn lại, phó đội trưởng đưa cô ra cổng sau đó quay lại văn phòng, nhóm đại đội trưởng đã về.

Đại đội trưởng hỏi: “Thằng nhóc kia an phận không?”

Phó đội trưởng vội nói: “An phận! Tôi còng tay cậu ta lại theo lời ngài nói nhưng xương cốt cậu ta cứng rắn, không chịu nói câu nào.”

Đại đội trưởng uống một hớp trà, phó đội trưởng đốt t.h.u.ố.c lá cho ông, hắn hỏi dò: “Thằng nhóc kia ở nông thôn đến, chuyện dầu cua không liên quan đến cậu ta đâu. Thật sự phải tra khảo cậu ta sao?”

“Ai bảo cậu ta chọc vào đám tổ tông kia chứ? Chính miệng cháu trai cục trưởng Lục nói đấy.”

Đại đội trưởng thổi nước trà uống thêm một hớp: “Đi thôi, đi chào hỏi thằng nhóc kia.”

Phó đội trưởng vội vàng giữ ông lại: “Ngàu bận rộn cả ngày, nghỉ ngơi một lát đi, loại chuyện này cứ để tôi làm là được rồi.”

Đại đội trưởng ngậm điếu thuốc cười nói: “Được, hiếm khi cậu chịu khó như thế.”

Phó đội trưởng gọi người của mình đi vào trong nhà kho. Trong kho hàng nhanh chóng truyền đến tiếng đ.ấ.m đá ầm ầm, còn kèm theo cả tiếng kêu.

Hơn nửa này, phó đội trưởng thở hồng hộc chạy ra, đại đội trưởng thoáng nhìn phía sau hắn, hai tay Tạ Chiêu vẫn bị còng ở sau lưng, hắn cúi thấp đầu, cả người dính đầy dấu chân.

Đại đội trưởng hỏi: “Sao rồi?”

 

 

Loading...