Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 510: Dao Dao không về à

Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:12:55
Lượt xem: 23

“10000 đồng?” Mạnh Thư kinh ngạc vì suy nghĩ của Trình Dao Dao. Cô đang làm thợ trang điểm ở trong đoàn làm phim, thu nhập cao hơn người bình thường một chút, tiền lương một tháng tính cả trợ cấp được 50 đồng. Cô không ăn không uống 16 năm mới có thể tích lũy được số tiền 10000 đồng này.

Mạnh Thư cẩn thận hỏi: “Dao Dao, nhà cô xảy ra chuyện gì sao? Cần dùng tiền à?”

Trình Dao Dao chống cằm thở dài, cô phải gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, Mạnh Thư không hiểu đâu.

Ở thôn Điềm Thủy, Tạ Tam như có cảm ứng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Máy kéo dừng ở cổng thôn, Tạ Tam nhảy từ trên xe xuống.

Dưới cây cổ thụ lớn ở cạnh cổng thôn, một nhóm thôn dân ngồi xung quanh nói chuyện phiếm, thấy Tạ Tam về, họ nhao nhao chạy tới xem náo nhiệt.

Không biết xuất phát từ tình cảm hay gì mà nhóm thôn dân cảm thấy Tạ Tam khác trước rất nhiều. Hắn đẹp trai, thân hình cao ráo, lúc mặc quần áo rách nát đã được gọi là Nhạc Mây. Bây giờ mặc áo khoác mới, vẻ mặt âm trầm, lầm lì cũng giảm bớt đi. Hắn giống như viên ngọc thô được rèn luyện tỏa sáng.

Lúc trước Tạ Tam lầm lì làm mọi người không dám đến gần, bây giờ Tạ Tam lại làm cho người ta cảm giác tự ti, xấu hổ không dám tới gần.

Mấy thôn dân suy nghĩ đủ kiểu nhưng biểu hiện trên mặt vẫn nhiệt tình. Đặc biệt là những người lúc trước không bắt nạt Tạ Tam, quan hệ của họ với Tạ Tam vẫn ổn, họ sôi nổi nói chuyện Tạ Tam.

“Tạ Tam về rồi ! »

« Cậu đi đâu kiếm tiền à? Mua nhiều đồ như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-510-dao-dao-khong-ve-a.html.]

“Còn phải hỏi à, nhất định là đi tìm thanh niên trí thức Trình  rồi.”

Vừa nói đến Trình Dao Dao, bầu không khí lập tức im lặng. Mặt Tạ Tam bình tĩnh gật đầu chào mấy người quen, sau đó hắn cầm đồ đi về nhà.

Lúc Tạ Tam đi chỉ đeo một cái ba lô quân đội màu xanh nhẹ nhàng, lúc về lại mang theo túi lớn túi nhỏ, hắn xách một đống đồ không tốn chút sức nào.

Một cô gái mặc áo bông màu hồng chạy từ trong đám người ra, cô đi theo sau lưng Tạ Tam nói: “Anh Tạ Tam, em xách giúp anh nhé. Anh mua cái gì vậy?”

Tạ Tam không quay đầu lại: “Không cần.”

“Nhiều đồ nặng lắm. Em có sức, anh để em giúp anh đi.” Lâm Lộ Lộ không phải người dễ đuổi như vậy, cô nhắm mắt theo đuôi đi theo Tạ Tam, không đợi Tạ Tam mở miệng cô đã lấy một cái túi nhỏ trong tay hắn.

Bàn tay thon dài của Tạ Tam nắm chặt cái túi, hắn dừng lại nghiêng đầu nhìn Lâm Lộ Lộ: “Lần trước tôi đã nói rõ với cô rồi.”

Sáng sớm Lâm Lộ Lộ đã vui vẻ chạy đến cổng thôn chơ người trong lòng, cô không ngờ Tạ Tam vừa mở miệng đã đ.â.m thẳng vào tim cô. Mắt Lâm Lộ đỏ bừng, đôi môi run rẩy, cô gượng cười: “Nói thế nào chúng ta cũng quen biết từ nhỏ, chẳng lẽ em không thể phụ giúp một tay sao?”

 Lâm Lộ Lộ càng nói càng coi là thật, cô tự thuyết phục chính mình.

Tạ Tam nhìn cô nói: “Dao Dao sẽ không vui.”

“…” Nước mắt Lâm Lộ Lộ tràn mi, cô lớn tiếng nói: “Trình Dao Dao không cho anh để ý đến em đúng không? Em biết mà, lúc trước anh không đối xử với em như vậy, Trình Dao Dao không cho anh nói chuyện với em, còn không cho anh để ý tới em!”

Lâm Lộ Lộ khóc không ngừng: “Anh Tạ Tam, anh nghĩ Trình Dao Dao thật sự tốt đẹp sao, cô ta chỉ muốn anh làm việc giúp cô ta thôi, giống như thanh niên trí thức đợt trước vậy! Cô ta thích phòng ở nhà anh, lúc trước cô ta còn…”

Loading...