Tôi nghi ngờ mình là NPC của tiểu thuyết kinh dị - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:14:04
Lượt xem: 802

13.

"Đúng vậy."

"Không thể."

Hả?

Những câu trả lời lộn xộn của mọi người khiến tôi rất bối rối.

Chị gái váy đỏ giải thích: “Ở đây tất nhiên có rất nhiều ma quỷ khác, thỉnh thoảng cũng sẽ có thêm những con ma mới.”

"Để tôi xem, hiện tại đã được thêm đến phòng 405 rồi."

Ông chú ghế sofa da người bổ sung: “Chúng tôi nói không thể, nghĩa là không thể ra ngoài.”

Ông giải thích: “Mỗi người chúng ta, à không, mỗi một con ma, đều có một căn phòng cố định, không thể đến thăm nhau được.”

Anh trai gầm giường giơ điện thoại lên: “Nhưng cô có thể dùng điện thoại để liên lạc, tuy nhiên cô phải tốn một số lượng lớn giá trị sợ hãi. Dù sao thì nó cũng là mẫu mới nhất.”

"Thì ra là như vậy."

Tôi tiếc nuối nhìn về phía cửa: “Nếu tôi có thể ra ngoài thì tốt quá.”

Tiểu Bảo lắc đầu: "Không được đi ra ngoài, nếu ra ngoài thì chị sẽ bị cho đăng xuất. Nếu may mắn thì chỉ bị reset lại nhưng sẽ không còn nhớ gì hết."

"Bà nội Thôi vì cố gắng ra ngoài tìm cháu gái nên mới bị tẩy não thành ra như thế này."

Mọi người đều thở dài tiếc nuối: “Bây giờ bà ấy không thể nói rõ ràng, đầu óc cũng không nhạy bén, không nhớ được gì cả, quá thê thảm!”

Quá thê thảm?

Tôi sững người một lúc, không biết bà nội Thôi nặng hơn hay tôi nặng hơn, rốt cuộc thì cả hai chúng tôi đều mất trí nhớ.

Nhưng —

Nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, tôi chợt hỏi: “Dù sao thì mười hai giờ tối nay tôi cũng sẽ đăng xuất, tôi ra ngoài xem chút có được không?”

Ma… hấp hối, chung quy lại thì cũng gọi là có chút vốn liếng nên không sợ ch.ết nhỉ?

14.

Lời nói của tôi khiến mọi người giật mình.

Tuy nhiên khi nghĩ rằng tôi sẽ đăng xuất vào lúc mười hai giờ tối nay vì bản thân không có giá trị hù dọa, mọi người đều cảm thấy việc ngăn cản tôi có vẻ vô nhân đạo, à không, là vô ma đạo.

Chị gái váy đỏ do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đồng ý: "Quên đi, dẫu sao em cũng sắp đăng xuất, muốn xem thì đi xem đi."

Cô ấy nói: “Khi nào chị đăng xuất, chị cũng muốn ra ngoài xem.”

Ông chú ghế sofa da người và cậu bé tủ lạnh Tiểu Bảo cùng im lặng.

Những ngày tháng làm ma quá nhàm chán, chẳng lẽ bọn họ không muốn ra ngoài xem à?

Chỉ là bọn họ không thể thoát ra được.

Chỉ có anh trai gầm giường động viên tôi: “Đi đi! Đi xem!”

Sau khi tôi quyết định đi, anh háo hức lấy ra một chai thủy tinh dưới gầm giường.

Bên trong có đầy các ghi chú và ngôi sao.

"Nếu cô ra ngoài, cô có thể đưa cái này cho bạn gái tôi hộ tôi được không?"

"Cô ấy tên là Tiểu Mỹ, ở phòng 206 tầng trên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-nghi-ngo-minh-la-npc-cua-tieu-thuyet-kinh-di/chuong-5.html.]

Hu hu hu, cảm động quá, mặc dù chính tôi mới là người sẽ phải trả giá bằng việc đăng xuất.

Tôi cầm lấy cái chai trong nước mắt.

Sau đó, anh trai gầm giường tranh thủ nhét điện thoại vào tay tôi.

Tôi cảm động vô cùng, vừa định nói cảm ơn thì anh ta đã nói tiếp.

"Khi đưa cho cô ấy chai ngôi sao xong thì nhân tiện chụp giúp tôi một bức ảnh."

Hả?

Tôi choáng váng.

Anh trai gầm giường xấu hổ nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Ma quỷ thời nay cũng có thể lên mạng, ai biết đầu bên kia là người hay ma? Lỡ như cô ấy nhìn… thì sao, phải không? Kiểu như lừa đảo qua mạng ấy!"

Tôi: "……"

Tôi tức giận ném điện thoại xuống giường: “Tôi từ chối!”

Quả nhiên, mong đợi một người đàn ông có tình cảm chân thành còn khó hơn ước người ch.ết sống lại.

15.

Nhưng dù thế nào đi nữa, họ cả đời cũng không thể thoát ra được, kể cả khi ra được ngoài thì ngay sau đó cũng sẽ bị cho “đăng xuất”.

Tôi vẫn quyết định giúp anh trai gầm giường gặp Tiểu Mỹ nhưng tôi không chụp ảnh, dù sao thì việc đó cũng khá bất lịch sự.

Bà nội Thôi đã làm một bữa thịnh soạn gồm... bánh bao.

Dù biết bánh bao không phải làm từ thịt người nhưng tôi vẫn không dám ăn.

Nhìn quanh tủ lạnh, tôi thực sự tìm thấy một đống nguyên liệu tươi.

Thịt lợn, thịt bò, thịt cừu, bắp cải, cà chua, đậu, mọi thứ.

Tôi nhìn bọn họ và đề nghị: “Để tôi nấu một bữa cho mọi người nhé.”

Tuy chỉ quen nhau một thời gian ngắn nhưng mọi người đều rất tốt bụng và chăm sóc tôi rất chu đáo.

Trong căn phòng nhỏ này, trước khi mở cửa và rời khỏi phòng để “đăng xuất”, tôi chỉ có thể vì họ mà làm một chút chuyện.

Chị gái váy đỏ khóc: "Tiểu Tân, chị không muốn em đăng xuất."

Tôi cũng cảm động nhưng vẫn thân thiện nhắc nhở cô ấy: “Chị đừng khóc, em sợ.”

Hai dòng m.á.u và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của cô ấy thật sự rất đáng sợ.

Có nguyên liệu tươi trong tủ lạnh và nhiều loại gia vị khác nhau trong nhà bếp.

Vì món bánh canh chua của bà nội Thôi nên tôi tránh dùng giấm trong món ăn này.

Bà nội Thôi cũng không thấy ngạc nhiên, bà vừa giúp tôi bóc tỏi, chọn hành vừa lẩm bẩm trong miệng.

Mặc dù tôi không nhớ mình đã từng nấu ăn trước đây hay chưa nhưng ngay khi lấy được dụng cụ nấu ăn, tôi dường như đã biết phải làm gì tiếp theo.

Tôi đã làm món sườn cừu với thì là, thịt bò viên sốt tiêu đen, súp sườn ngô và cà rốt nấu khoai mỡ, rất thơm và dẻo.

Chỉ là lúc ông chú ghế sofa da người gọt khoai, tiếng d.a.o gọt cứ kêu ken két, khiến cả chiếc ghế sofa vặn vẹo, khó chịu.

Các món xào bao gồm thịt xào ớt, trứng xào cà chua, đậu xào khô và bắp cải xào.

Sáu món với một canh, cộng thêm cơm trắng mới hấp đã biến tất cả những khách thuê nhà phía sau tôi thành “ma đói”.

Anh trai gầm giường và Tiểu Bảo đang cầm đũa đợi ở bàn, hét lên: "Khi nào thì ăn tối?"

Bình luận

2 bình luận

  • Một bộ truyện nhân văn, ấm lòng, chữa lành tâm hồn, Happy Ending

    Meliora 1 tháng trước · Trả lời

    • Quá hay..tuyệt vời...

      CửuVỹ 1 tháng trước · Trả lời

      Loading...