Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:34:23
Lượt xem: 229

Giọng nói của ông nội Hạ cơ hồ không thể nghe thấy rõ nữa: "Hiện tại Nhiễm Nhiễm đã trưởng thành, con phải tôn trọng con bé, thu một chút tính tình của con lại đi. Hiểu không?"

 

Trong lòng Hạ Nam Phương lại nghĩ tính tình của anh còn chưa đủ tốt sao? Đêm nay cô dám đánh anh, không chờ anh tức giận, cô lại sợ tới mức giống như mèo con đi lạc.

 

Anh còn chịu đựng đi dỗ cô đó.

 

Từ sau khi Lý Nhiễm thay đổi, Hạ Nam Phương cảm thấy bản thân anh cũng dần dần thay đổi.

 

Không biết là lầm bầm lầu bầu, hay là nói với ông nội Hạ: "Tính tình bây giờ của cô ấy rất lớn... đều không nói thích con."

 

Đầu dây bên kia dần dần không có âm thanh, ông nội Hạ nhắm mắt lại, ngủ mất rồi.

 

Hộ lý tiếp nhận điện thoại trong tay ông, thấp giọng nói: "Lão gia đã ngủ rồi ạ."

 

Cúp máy, Hạ Nam Phương suy nghĩ cặn kẽ một trận.

 

Có lẽ là do nguyên nhân ông nội Hạ bảo anh đối xử tốt với Lý Nhiễm hơn, anh quyết định chuyện phát sinh lần này, tạm thời tha thứ cho Lý Nhiễm trước, không so đo với cô nữa.

 

Hiện tại cô chỉ nóng lòng muốn thử, như con chim non dỗ cánh phành phạch lúc nào cũng chuẩn bị bay đi.

 

Anh phải khiến cô không bay đi, nếu cô ngoan một chút... anh cũng không ngại đối xử với cô tốt một chút.

 

Tự an ủi mình như thế, tính tình kỳ quái cả đêm của Hạ Nam Phương, rốt cuộc cũng tự mình thuyết phục.

 

Vì thế thuận lý thành chương mà mò vào phòng ngủ của Lý Nhiễm.

 

Khi anh từ bên ngoài tiến vào, Lý Nhiễm đang nằm trên giường, đưa lưng về phía ngoài cửa. Thân ảnh mảnh khảnh nằm trên chiếc giường rộng lớn co lại nho nhỏ thành một nhúm, ánh đèn màu vàng như ánh hoàng hôn chiếu xuống, có một mảnh mơ hồ, hình dáng không rõ ràng.

 

Người đàn ông cao lớn khoác ánh trăng thanh lãnh nằm lên giường, Lý Nhiễm nhắm hai mắt hơi lay động.

 

Động tác của người phía sau rất nhẹ, bàn tay to đầu tiên là do dự ở trên không trung nâng lên, cuối cùng dừng ở trên vai Lý Nhiễm, lật cả người Lý Nhiễm lại, ấn vào trong n.g.ự.c anh.

 

A... Tên đàn ông chó c.h.ế.t này, động tác lúc nào cũng đều thô lỗ như vậy.

 

Anh mới vừa tắm xong, trên người tỏa ra hương thơm bạc hà nhàn nhạt, thâm nhập sâu vào trong khứu giác của cô, sâu thẳm đến mức cô không nắm bắt được.

 

Bởi vì hai người dựa vào nhau rất gần, quanh thân lại hỗn tạp một ít hơi thở trên người Lý Nhiễm, lại tăng thêm vài phần ái muội.

 

Tựa hồ như ngại dựa vào chưa đủ sát, Hạ Nam Phương nâng đầu của Lý Nhiễm, cánh tay từ phần cổ của cô đi ngang qua, làm gối cho cô.

 

Tư thế này cực kỳ có ý vị xâm chiếm, Lý Nhiễm nằm dựa vào khuỷu tay của anh, cánh tay kia của anh ngang dọc đặt trên eo của cô, chỉ cần người trong n.g.ự.c có động tĩnh gì, liền có thể gắt gao giữ chặt.

 

Làm xong hết thảy, trong lòng Hạ Nam Phương thoải mái hơn nhiều. Ôm người trong lòng, thần kinh dần dần thả lỏng lại.

 

Tuy ý thức của Lý Nhiễm thanh tỉnh, nhưng mà cơ thể lại rất mệt mỏi, mệt đến mí mắt đều không muốn nâng.

 

Cô tùy ý để Hạ Nam Phương lăn lộn, nhưng mà cánh tay anh để trên eo cô lại cảm thấy khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-69.html.]

 

"Anh còn chưa đủ!" Cô rống giận, cùng với không thoải mái giãy giụa, mạnh mẽ mà đẩy n.g.ự.c anh.

 

Kết quả thật đau thương mà phát hiện, Hạ Nam Phương sớm đã không còn là thiếu niên lúc trước, khung xương, cơ bắp đã là một bộ dáng cường tráng của người đàn ông trưởng thành.

 

Cô dùng hết sức lực toàn thân, người bên cạnh không chút sứt mẻ.

 

Bỗng dưng ngẩng đầu, trong bóng đêm cặp mắt kia ngư đá quý như được chà lau qua, mang theo ánh sáng của ngọn lửa.

 

Đèn ở góc tường, bố thí một chút ánh sáng đến, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của người đàn ông, khí tràng của người đàn ông thật dễ dàng dung nhập vào đêm tối, làm người ta cảm thấy sâu không lường được.

 

Lý Nhiễm không biết hơn nửa đêm gắt gao ôm cô, không cho cô ngủ lại là làm gì.

 

"Anh buông tôi ra."

 

Ánh mắt Hạ Nam Phương nửa mở, đôi mắt kia đen như đêm tối, không chớp mắt mà nhìn cô.

 

Lý Nhiễm bị anh ôm đến ngủ không được, mà nói chuyện với anh anh lại không quan tâm.

 

Khó thở, đột nhiên tiến lên, duỗi tay câu lấy cổ anh, giây tiếp theo cắn.

 

Động mạch yếu ớt được dấu dưới làn da mẫn cảm, Lý Nhiễm một ngụm cắn rất sâu, chỉ do cho hả giận, cho nên rất nhanh đã đổ máu.

 

Mùi m.á.u tươi nhàn nhạt tràn ngập không gian, hỗn tạp với mùi hương ở trong phòng, làm không khí trong phòng dần dần trở nên kiều diễm.

 

Lý Nhiễm nếm mùi m.á.u tươi nhàn nhạt, Hạ Nam Phương tựa như không biết đau đớn, không chút sứt mẻ như cũ.

 

Không tiếng động nhả ra, khi rời đi, ngay chỗ vết cắn còn lưu lại một chút máu.

 

Hơn nửa đêm, cô cùng tên tâm thần này quậy cái gì chứ?

 

Hình như Hạ Nam Phương bị Lý Nhiễm cắn thanh tỉnh một chút, hai mắt nửa mở hoàn toàn mở ra, anh cúi đầu nhìn người trong lòng.

 

Ngoài ý muốn chính là, anh cũng không phải bởi vì đau mà tức giận, cũng không buông Lý Nhiễm ra.

 

Biểu tình của anh như núi Thái Sơn như nói với Lý Nhiễm... cho em lăn lộn thoải mái, dù sao tôi cũng không buông tay.

 

Lý Nhiễm càng nghĩ càng giận: "Hạ Nam Phương, anh bị bệnh đúng không?"

 

Hạ Nam Phương cũng không trả lời cô, anh nhắm mắt lại, không nói một lời.

 

Lý Nhiễm rất muốn mắng chửi người, nhưng mà giáo dưỡng nhiều năm chỉ có thể phun ra ba chữ "Đồ khốn nạn".

 

"Hạ Nam Phương, anh chính là tên khốn nạn."

 

"Cường đạo."

 

"Hổn đản."

Loading...