Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 68

Cập nhật lúc: 2024-08-14 13:33:39
Lượt xem: 176

Biệt thự Hạ gia, ánh đèn trong thư phòng vẫn luôn sáng đến hơn nửa đêm.

 

Thân ảnh cô độc của Hạ Nam Phương đứng ở trước cửa sổ sát đất to rộng, lặng im không một tiếng động. Anh chắp tay sau lưng, cầm một hộp quà nhỏ màu đen bằng tơ nhung.

 

Trong hộp là một chiếc nhẫn, vốn dĩ kế hoạch đêm nay là bàn chuyện kết hôn với Lý Nhiễm, nào biết hai người lại cãi nhau một trận, chiếc nhẫn đáng lý ra đang nằm trên tay Lý Nhiễm, lúc này lại lẳng lặng mà nằm trong tay anh.

 

Màn che buông xuống bóng đêm được ánh trăng chiếu xuống bên ngoài không có gì kia, nhưng anh lại nhìn chằm chằm đến xuất thần.

 

Thẳng đến khi điện thoại vang lên, mới đưa suy nghĩ mơ hồ của anh kéo về.

 

___

 

Bây giờ ở viện dưỡng lão Nam Sơn, đêm đã rất sâu.

 

Hoa sen trong hồ ở vườn hoa không biết nhảy vào một con ếch xanh khi nào, âm thanh ồn ào kêu thấu màn đêm.

 

Giấc ngủ của ông nội Hạ không được sâu giấc lắm, sau khi bị đánh thức liền không ngủ lại được nữa, liền gọi hộ lý từ bên ngoài vào.

 

Giọng nói già nua vang lên: "Mấy giờ rồi?"

 

Hộ lý tiến vào, tay chân nhẹ nhàng mở đèn trên đầu giường: "11 giờ ạ."

 

Ông nội Hạ gật gật đầu, tuổi tác của ông đã lớn, làm việc và nghỉ ngơi có chút hỗn loạn, thường xuyên vào buổi tối 7 8 giờ sẽ đi ngủ, 11 12 giờ đêm sẽ tỉnh lại.

 

Bàn tay già nua từ từ động đậy thân thể, hộ lý vội vàng đi đến giúp đỡ, lại bị ông nói: "Không cần."

 

Ngủ không được, ông lão nâng mí mắt nhìn ảnh chụp ở mép giường.

 

Hạ Nam Phương đã lâu rồi không gọi điện đến, công việc bình thường của anh bận, đã sớm có thể tự một chân đứng vững, ông nội Hạ cũng không lo lắng cho anh lắm.

 

Ánh trăng sáng tỏ bên ngoài càng làm mong nhớ trong lòng người càng thêm mãnh liệt, ông nội Hạ giơ tay: "Đi lấy điện thoại."

 

Điện thoại rất nhanh đã kết nối, ông nội Hạ một chút cũng không hề bất ngờ khi Hạ Nam Phương còn chưa nghỉ ngơi, giọng nói trầm ấm truyền đến đầu điện thoại bên kia: "Nam Phương."

 

Hạ Nam Phương nắm di động, cúi đầu nhìn hộp nhẫn trong tay, lên tiếng: "Ông nội."

 

Anh là từ một tay ông nội Hạ bồi dưỡng ra, khi mở miệng, ông nội Hạ liền nghe ra trong lòng anh có tâm sự, bất động thanh sắc hỏi: "Sao còn chưa ngủ, gặp phải chuyện gì?"

 

Hạ Nam Phương trầm mặc không nói, tâm sự của đàn ông nhà Hạ gia luôn cất giấu trong lòng, chỉ cần anh không muốn thổ lộ, thì bề ngoài anh có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Tựa như đối với tình yêu, chỉ cần anh cường ngạnh lên, Lý Nhiễm sẽ mãi mãi không phát hiện được một mặt mềm mại trong lòng anh.

 

Ông nội Hạ cũng không vội không hối, đời này của ông trải qua sóng to gió lớn, sớm đã vững chắc như bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-68.html.]

 

Huống hồ năng lực của Hạ Nam Phương xuất chúng, đã có thể chống đỡ Hạ gia mấy năm qua, có thể để ông nội Hạ nhọc lòng thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

 

Chắc là có chuyện khác.

 

Ông rất có kiên nhẫn nói bóng nói gió, ngữ khí quan tâm: "Nhiễm Nhiễm đâu? Rất lâu rồi chưa nói chuyện với con bé." Ông nội Hạ chuyển hướng qua chuyện này, quả thật là đoán trúng rồi.

 

Hạ Nam Phương ở đầu này, hừ lạnh một tiếng.

 

Ông nội Hạ vừa nghe thấy, liền hiểu rõ.

 

Có lẽ tuổi lớn, lúc còn trẻ ở trên thương trường gan gạ sáng suốt khí phách, tuổi già lắng động lại trở nên hiền từ. Hạ Nam Phương là cháu đích tôn duy nhất của ông, lòng của ông một nửa là ở trên quan hệ của hai người bọn họ.

 

Giọng nói của ông mang theo chút trêu chọc: "Cãi nhau với Nhiễm Nhiễm rồi?"

 

Giọng nói bên này lại rầu rĩ, giống như không tình nguyện: "Dạ."

 

Ông nội Hạ hiền hậu, cười cười: "Nhiễm Nhiễm là một cô bé rất tốt, con phải đối xử thật tốt với con bé."

 

Hạ Nam Phương không nói lời nào, anh đứng ở nơi tối tăm không có ánh sáng, cau mày âm thầm nghĩ, anh không phải đối xử tốt với cô rồi sao?

 

Anh đưa cho cô trang sức quý báu, đã cho cô thân phận địa vị vị hôn thê, trong nhà có một đống người hầu kẻ hạ chăm sóc cô.

 

Cuộc sống này... là cuộc sống xã hội thượng lưu mà biết bao nhiêu phụ nữ đều tranh nhau theo đuổi.

 

Nhưng mà cô cố tình còn không biết đủ, luôn luôn muốn trộm đi ra ngoài.

 

Nghĩ đến cô ở nơi không có anh có khả năng sẽ xảy ra nguy hiểm gì đó, Hạ Nam Phương không thèm nghĩ, cũng sẽ trước tiên là phát điên đi khắp nơi trên thế giới kiếm cô.

 

Điện thoại bên này, ông nội Hạ nói lời thấm thía: "Nhiễm Nhiễm là vợ của con sau này, con phải yêu thương con bé thật nhiều." Nghĩ hai người còn trẻ, có chút mâu thuẫn cũng rất bình thường.

 

Tính cách Lý Nhiễm lạc quan, tính tình dịu ngoan, đại khái cũng sẽ không tức giận lâu lắm.

 

Hạ Nam Phương cứng rắn hỏi: "Vợ sao? Nếu cô ấy không muốn gả cho con..."

 

Ông nội Hạ mở to hai mắt, thở dài: "Trong lòng con bé có con."

 

Ánh mắt Hạ Nam Phương buông xuống, trong giọng nói bá đạo lộ ra ủy khuất: "Cô ấy thay đổi."

 

Giọng nói của ông nội Hạ càng ngày càng thấp: "Nam Phương, con phải nhỡ kỹ. Tình cảm của con người không thể bị tổn thương, một lần tổn thương thì có dùng mười lần tốt cũng không đền bù được. Sai có thể sửa, sẽ có cơ hội quay về."

 

Sau khi dạy bảo Hạ Nam Phương, bảo anh đối xử tốt với Lý Nhiễm, ông nội Hạ có chút buồn ngủ.

 

Hạ Nam Phương lẳng lặng nghe, sau một lúc lâu mới cau mày nói: "Còn có thể quay lại sao?"

Loading...