Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:29:28
Lượt xem: 217

Khi Lý Nhiễm quay lại quán ăn, cha Lý đã không còn ở đó, tim của cô cứng lại, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho cha Lý, may mắn là gọi được.

 

Thì ra, cha Lý được Hạ Nam Phương đón đi rồi, ông ở trong điện thoại dặn Lý Nhiễm không cần lo lắng.

 

"Ba đã về đến nhà rồi."

 

Lý Nhiễm vừa xuất hiện ở quán ăn không bao lâu, Khổng Phàn Đông từ ngoài tiến vào, ngữ khí như việc công xử theo phép công: "Lý tiểu thư, cô cần phải trở về."

 

"Tại sao ba tôi lại phải về trước?"

 

"Hạ tiên sinh phân phó, đón Lý tiên sinh về trước, miễn cho..."

 

Câu cuối cùng Khổng Phàn Đông không nói thêm, anh ta nhìn thấu kỹ xảo của Lý Nhiễm, nhưng không chọc thủng.

 

"Miễn cho cái gì?"

 

Trên gương mặt khô ráp của Khổng Phàn Đông là ý tứ châm chọc: "Tiểu thư chuồn êm ra ngoài đi rất lâu, bỏ ba cô một mình ở đây chờ, miễn cho ông ấy sốt ruột."

 

Lý Nhiễm không tiếng động cười một cái, cũng không bị những lời này của Khổng Phàn Đông chọc giận.

 

Ý cười bên miệng chưa tan, giọng nói chậm rãi rõ ràng: "Cho dù anh có phát hiện, nhưng không phải tôi thành công chuồn êm đi ngoài sao?"

 

Mặt mày Lý Nhiễm tươi cười chỉ ra: "Thủ đoạn này của anh sai lầm rồi, chỉ sợ so với tôi chuồn êm ra ngoài còn nghiêm trọng hơn."

 

Khổng Phàn Đông mặt không có cảm xúc nhìn cô.

 

Lý Nhiễm ác ý nhìn nhìn: "Không tin?"

 

Khổng Phàn Đông lớn như vậy, có bao giờ bị một cô gái uy h.i.ế.p qua, chiêu của Lý Nhiễm đối với Khổng Phàn Đông mà nói lại chỉ là vụng về.

 

Anh ta nhìn đồng hồ: "Cô đã hứa với Hạ tiên sinh trước 9 giờ phải về nhà."

 

Làn da ngăm đen cười cười, lộ ra hàm răng trắng: "Tôi nghĩ, cô cũng không vui vẻ được bao lâu." |

 

Lý Nhiễm cảm thấy bọn họ vẫn chưa biết rõ ràng một chuyện: "Anh cảm thấy tôi sẽ nghe lời Hạ Nam Phương nói sao?"

 

Khổng Phàn Đông không tươi cười nổi nữa.

 

Lý Nhiễm lại hỏi một câu: "Nếu trước 9 giờ mà tôi không về, anh sẽ cảm thấy Hạ Nam Phương sẽ làm gì tôi?"

 

Cô đứng dậy: "Lo lắng cho tôi, chi bằng anh lo lắng cho anh đi."

 

___

 

Tại biệt thự Hạ gia, đèn đuốc sáng trưng, Lý Nhiễm đứng ở ngoài cửa nơi xòe tay không thấy năm ngón. Hít sâu một hơi, nện bước chân nặng nề bước vào, không tình nguyện đi vào cửa lớn.

 

Đi vào trong sân đến trước cửa nhà, ánh đèn ở trên chiếu sáng đến làm bóng Lý Nhiễm dài ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-64.html.]

 

Dì Văn ra ngoài mở cửa, sau khi nhìn thấy Lý Nhiễm ngoài cửa, thật cẩn thận nhìn về phía phòng khách, ánh mắt trốn tránh sợ hãi.

 

Bà ta cho Lý Nhiễm một ánh mắt, sau đó cúi đầu, duỗi tay cầm lấy túi Lý Nhiễm.

 

Dì Văn là người tương đối chăm sóc Lý Nhiễm nhất trong Hạ gia, năm trước Lý Nhiễm bị bệnh nổi mẩn ngứa trong một khoảng thời gian, thật lâu không khỏe, phỏng chừng là Hạ Nam Phương cảm thấy Lý Nhiễm xấu không chịu được nữa, mời một người hiểu chút trung y đến chăm sóc cô, chính là dì Văn.

 

Chuyện cười chính là, con gái của dì Văn cũng học chung đại học với Lý Nhiễm, nhưng lại không hợp nhau.

 

Lý Nhiễm buông túi, thay dép lê, đi đến cuối hành lang, liếc nhìn phòng khách một cái.

 

Đèn treo kiểu Pháp bằng thủy tinh đang chiếu ánh sáng trắng một phòng khách, một bàn tay Hạ Nam Phương chống trán, an tĩnh ngồi trên ghế sofa.

 

Làn da anh được ánh đèn chiếu lên làm nổi bật đến phá lệ trắng, tóc đen nhánh, không biết có phải ảo giác của Lý Nhiễm hay không, ánh đèn ấm áp tỏa ra trên người Hạ Nam Phương làm biểu cảm anh trở nên đặc biệt lạnh.

 

Nếu không phải anh chớp mắt, đại khái như một khối điêu khắc bằng băng.

 

Trước kia Lý Nhiễm có thói quen che chắn khối băng kia, nhưng hiện tại chỉ muốn trốn đến nơi thật xa.

 

Ai yêu thì đi lên che đi!

 

Cô nhàn nhạt quét đến Hạ Nam Phương liếc mắt một cái, sau đó không quay đầu lại mà chuẩn bị lên lầu.

 

Tay chân nhẹ nhàng còn chưa đi lên cầu thang, phòng khách liền truyền đến một câu không nặng không nhẹ: "Đứng lại."

 

Lý Nhiễm muốn làm bộ như không nghe thấy, nhưng nghĩ đến hậu quả... hơn nửa đêm... cô thở dài, dưới chân xoay lại, đi về phía phòng khách.

 

Phòng khách của Hạ gia rất lớn, ở giữa đặt một sofa bằng da thật được chạm khắc theo phong cách Milano hiện đại, nó được bao bọc bởi chiếc đệm đan bằng tay làm từ tơ lụa nước ngoài.

 

Mà Hạ Nam Phương mặc áo ngủ tơ lụa ngồi ở trên sofa, giống một quý tộc m.á.u lạnh thời Trung cổ.

 

Nói đơn giản một chút, chính là không giống người sống.

 

Lý Nhiễm rất không tình nguyện mà đi qua, cô đứng cách Hạ Nam Phương chừng ba mét.

 

Trên mặt người đàn ông giật mình, hiển nhiên rất không hài lòng đối với khoảng cách của Lý Nhiễm: "Lại đây."

 

Nghĩ đến số lần Lý Nhiễm bằng mặt không bằng lòng quá nhiều, anh lại dừng một chút, mới nói: "Ngồi lại đây."

 

Lý Nhiễm xác thật đi đến nhưng lại ngồi trên sofa bên cạnh anh, cũng coi như đã có thành ý.

 

Tay Hạ Nam Phương vịn trán, hơi hơi xoay người, con ngươi lạnh nhạt bùng lên lửa giận không hề che dấu.

 

Lý Nhiễm ngồi bên cạnh nhìn anh, hiển nhiên cũng biết bây giờ anh đang bốc hỏa.

 

Hai người nhìn nhau không nói gì, Lý Nhiễm chỉ muốn lên đi ngủ, hiện tại cô không muốn ở bên người đàn ông này, cùng một không gian cũng không được.

 

"Có việc sao?" Cô che mặt, nhẹ nhàng ngáp một cái.

Loading...