Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 207

Cập nhật lúc: 2024-09-08 00:01:17
Lượt xem: 45

Trên xe, Lý Nhiễm nghĩ không ra vì sao Hạ Nam Phương lại lập ra lời ước định này với cha Lý, nhưng hiển nhiên lần hành động này của anh ở trước mặt cha Lý đạt được không ít hảo cảm.

 

Trở lại thành phố N, ở không mấy ngày đã tới ngày nhập học.

 

Trước khi đi Ôn Trường Ninh có đến tìm Lý Nhiễm một lần, khi đó Lý Nhiễm đang sắp xếp hành lý, Lý Nhiễm nhìn thấy Ôn Trường Ninh rất hào hứng: "Khi nào cậu quay về trường?"

 

Ôn Trường Ninh nhìn hành lý của cô, khi cô nhắc đến chuyện quay về trường học, thần sắc Ôn Trường Ninh ảm đạm: "Mình không về."

 

Động tác trong tay Lý Nhiễm dừng lại: "Vì sao? Là bọn họ không cho cậu đi?"

 

"Là do mình tự quyết định, không có liên quan đến người khác."

 

Lý Nhiễm vẫn không thể hiểu được: "Cậu thật vất vả thi đậu trường học, vì sao nói không học là không học nữa?"

 

Ôn Trường Ninh không muốn giải thích cái gì, chỉ lắc đầu.

 

Dưới sự ép hỏi của Lý Nhiễm, cuối cùng Ôn Trường Ninh mới gian nan mở miệng: "Mẹ của mình... bà ấy bảo mình nhanh chóng mang thai."

 

Đồ trong tay Lý Nhiễm rơi xuống đất: "Cậu nói cái gì?"

 

Ôn Trường Ninh như rất đau khổ, cúi đầu, cổ hơi hơi rụt xuống, hỏi cái gì cũng không chịu mở miệng.

 

"Đó là ý của Vu gia sao? Cưới cậu chính là vì để cậu sinh con?"

 

"Vu Hồng Tiêu tên khốn nạn này!"

 

Ôn Trường Ninh lập tức giữ chặt cô: "Không phải, cậu đừng hiểu lầm Hồng Tiêu... anh ấy không biết chuyện này."

 

"Là chủ ý của Ôn gia, qua một kiếp này bọn họ lo lắng Vu gia lại vứt bỏ Ôn gia, cho nên mới nói với mình... bảo mình sớm một chút sinh con."

 

Lý Nhiễm không hiểu rốt cuộc người Ôn gia nghĩ như thế nào, Ôn Trường Ninh là một cá thể độc lập sống sờ sờ thế này, bọn họ tự chủ trương khiến Ôn Trường Ninh gả cho Vu Hồng Tiêu thì thôi đi, bây giờ lại còn...

 

"Cậu nói chuyện này với Vu Hồng Tiêu chưa?"

 

Ôn Trường Ninh lắc đầu: "Không có, mình nói không nên lời."

 

Từ một cô gái lột xác thành phụ nữ chỉ mất mấy ngày, nếu bây giờ đột nhiên nói với Vu Hồng Tiêu là chúng ta sinh một đứa con đi thì bất kể ai nghe xong đều sẽ cảm thấy rất quỷ dị.

 

Lý Nhiễm trơ mắt nhìn Ôn Trường Ninh lâm vào trong lốc xoáy không có cách nào chịu đựng, nhưng cô lại không làm gì được cho Ôn Trường Ninh.

 

Cô không có quyền thế như Hạ Nam Phương, cũng không có địa vị như Vu Hồng Tiêu.

 

Nói đến cùng, cô chỉ may mắn hơn Ôn Trường Ninh một chút, nhưng điểm này đối với hai người bọn họ mà nói, lại là cuộc đời hoàn toàn khác nhau.

 

Lý Nhiễm sẽ ra nước ngoài tiếp tục việc học, còn Ôn Trường Ninh chỉ có thể ở lại trong nước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-207.html.]

Lý Nhiễm ôm ôm Ôn Trường Ninh: "Cậu đừng nản lòng, có chuyện gì cậu nhất định phải nói với Vu Hồng Tiêu, anh ấy chồng của cậu, sẽ không hại cậu."

 

Ôn Trường Ninh gật gật đầu: "Lý Nhiễm, thật sự rất hâm mộ cậu."

 

Lý Nhiễm khó hiểu: "Hâm mộ tớ cái gì?"

 

Ôn Trường Ninh không nói gì, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm có một người cha yêu thương cô, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm có một người đàn ông yêu cô sâu đậm, có lẽ là hâm mộ Lý Nhiễm không có gia thế phức tạp như mình.

 

Tóm lại, cuộc sống của Lý Nhiễm chính là cuộc sống mà Ôn Trường Ninh vẫn luôn muốn.

 

"Lý Nhiễm, cậu còn sẽ tiếp tục vẽ tranh đúng không?"

 

"Đương nhiên."

 

"Cậu nhất định phải kiên trì đến cùng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa." Ôn Trường Ninh mang theo nước mắt nói, như nhìn thấy một cuộc sống khác của mình trên người Lý Nhiễm.

 

____

 

Trở lại nước Pháp, sinh hoạt của Lý Nhiễm trở nên đơn giản lại sung túc.

 

Lớp học chỉ có duy nhất cô là học sinh người Trung Quốc, Ôn Trường Ninh vắng mặt nên chỗ bên cạnh Lý Nhiễm vẫn luôn bị bỏ trống.

 

Hạ Nam Phương như lời hứa hẹn, biến mất hoàn toàn trong thế giới của cô, đôi khi nhìn cây ngô đồng bên ngoài trường học, trong một khoảnh khắc nào đó cô đột nhiên nhớ đến anh.

 

Trong lúc đi học cũng bất tri bất giác cầm bút vẽ, khi phục hồi tinh thần lại thì không biết đã phác họa ra một hình dáng mơ hồ lúc nào.

 

Vì không cho bản thân có thời gian dư thừa suy nghĩ miên man, cô lại bắt đầu đi nộp hồ sơ xin việc.

 

Nước Pháp là thiên đường của nghệ thuật gia, ở đây có nhà thờ Đức Bà Paris, viện bảo tàng Louvre, lâu đài Fontainebleau nổi tiếng thế giới, các nghệ sĩ đường phố như đang ngủ quên dưới thành phố xinh đẹp này.

 

Bây giờ Lý Nhiễm đang nộp hồ sơ cho Monfils, một công ty sáng tạo khá nổi tiếng ở Pháp.

 

Công ty Monfils khác với phòng làm việc của giáo viên trước đây, Monfils làm việc theo nhóm.

 

Ở đây, rất khó để có thể tự mình hoàn thành được công việc gì, có hàng trăm vị hoạ sĩ, hàng nghìn máy móc vận hành.

 

Tại đây, bạn có thể đem toàn bộ thế giới vẽ thành một màn hình nhỏ.

 

Lý Nhiễm ôm thái độ thử xem thế nào, sau khi thi viết xong thì ở bên ngoài chờ phỏng vấn, trong lúc chờ đến lượt, cô lấy quyển [Sơn Hải Kinh] trên kệ bên cạnh thích thú đọc.

 

Đang đọc chăm chú thì bị một người đàn ông kéo lại bô bô nói chuyện bằng một ngôn ngữ cô nghe không hiểu, hình như là người Nhật Bản.

 

Anh ta chỉ chỉ quyển sách trong tay Lý Nhiễm, hỏi cô đây là cái gì.

 

Lý Nhiễm nhìn ba chữ to trên bìa sách, có chút ngốc: "Sơn Hải Kinh?"

 

Vì thế Lý Nhiễm không hiểu ra sao được tuyển chọn, vừa vào công ty đã bị đưa đến một đội ngũ vẽ game minh họa.

Loading...