Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-31 13:19:02
Lượt xem: 556

Chẳng qua hiện tại khi Lý Nhiễm nghe thấy câu nói đó, sâu trong thâm tâm có loại cảm giác muốn phản nghịch.

 

"Nhưng tôi thích."

 

Hạ Nam Phương nhíu nhẹ chân mày, tựa như việc Lý Nhiễm bất ngờ chống đối như thế cảm thấy không vui: "Không có lần sau."

 

Nói xong anh nhắm mắt lại, đại khái là muốn kết thúc đề tài này.

 

Tức khắc Lý Nhiễm cảm thấy không còn thú vị, cô cũng không muốn lãng phí thời gian tranh luận rằng chuyện đi quán bar là tự do của cô, không liên quan đến anh.

 

Hai người bọn họ như tranh thuỷ mặc dày đặt hai nét bút, một đầu một đuôi, có vết mực mờ nhạt giữa họ. Lý Nhiễm trơ mắt nhìn những ký ức của họ mờ dần từng chút từng chút một.

 

Cũng không muốn cứu vãn chuyện gì.

 

Trở về Hạ gia, biệt thự đèn đuốc sáng trưng, đình hóng gió xây bằng đá cẩm thạch đứng đầy người.

 

Hạ phu nhân và đám người đứng trong sân nôn nóng chờ đợi, thấy xe tiến vào lập tức đi lên phía trước.

 

Lý Nhiễm vốn định trở về căn hộ của mình, đáng tiếc Hạ Nam Phương không lên tiếng, tài xế lại căn bản không nghe lời cô, ý kiến của cô bị lơ làm cô có chút bất đắc dĩ.

 

Nhưng có nhiều phần kiên định hơn, nếu ở lại đây cô nghĩ chắc chắn mình sẽ tiếp tục bị người khác khinh thường như cũ.

 

Cửa xe mở ra, cô nhẹ nhàng bỏ áo khoác của anh lại trên xe, trước sau như một không nhìn bất cứ ai cũng không quay đầu lại mà đi vào.

 

Hạ phu nhân thấy cô trở về, sắc mặt khó nén vẻ kinh ngạc.

 

Đương nhiên vẻ mặt kinh ngạc giống Hạ phu nhân còn có Hứa Minh Nguyệt đứng một bên.

 

Hai người hai mặt nhìn nhau, Hứa Minh Nguyệt tuổi còn nhỏ, tính tình không thể nhẫn nhịn, nhỏ giọng hỏi một câu: "Anh Nam Phương, sao chị Lý Nhiễm lại trở về thế?"

 

Áo khoác ngoài của Hạ Nam Phương để lên cổ tay, nghe vậy ngẩng đầu, lạnh như băng hỏi lại: "Không về thì đi đâu?"

 

Anh liếc mắt đánh giá Hứa Minh Nguyệt một cái, nhưng thật ra không chút lưu tình nào nói: "Đã trễ như vậy sao cô còn ở đây?"

 

Hứa Minh Nguyệt nghe thế mặt đỏ lên: "Em... em..."

 

Đương nhiên cô ta khó mà mở lời nói rằng cô ta đã ở đây hơn một tháng.

 

"Là mẹ bảo Minh Nguyệt dọn đến đây ở đó, thân thể của con bé không tốt mà phía sau nhà chúng ta có suối nước nóng, nhiều lợi khuẩn tốt cho sức khoẻ của con bé."

 

Hạ Nam Phương cũng không để ý đến nguyên nhân của Hứa Minh Nguyệt là gì, cũng không quan tâm cô ta dọn đến khi nào, rất trực tiếp chấm dứt đoạn sống nhờ này: "Ngày mai bảo anh cô đến đón cô."

 

Nói xong đầu cũng không quay lại mà đi thẳng lên lầu.

 

Bỏ lại Hứa Minh Nguyệt đỏ mắt: "Anh Nam Phương có phải muốn đuổi con đi không?"

 

Hạ phu nhân vỗ nhè nhẹ lên tay cô ta: "Sẽ không, có bác ở đây."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-16.html.]

_____

Phòng ngủ trên lầu hai, Hạ Nam Phương vừa gọi điện thoại vừa đẩy cửa tiến vào.

 

Lý Nhiễm đang thay đồ ngủ, bất thình lình thấy anh tiến vào, theo bản năng che lại cơ thể, tầm mắt của anh nhìn lướt qua thân thể mà căn bản cô không thể che lại hết kia.

 

Ánh mắt không rõ ý vị mà tối sầm lại, sau đó rời đi tiếp tục gọi điện thoại.

 

Lý Nhiễm ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, định chờ anh nói chuyện điện thoại xong sẽ nói rõ ràng chuyện chia tay một lần.

 

Cho đến hiện giờ, trong lòng cô cũng không có gì lưu luyến nữa.

 

Khi cô ở trong phòng vệ sinh đánh răng, Hạ Nam Phương đẩy cửa tiến vào, phòng tắm to rộng bị thân hình cao lớn của người đàn ông tiến vào làm cho có chút chật hẹp.

 

Từ trong gương nhìn anh, bộ đồ vest anh vừa mới thay lại thấy mặc vào.

 

Đây là muốn đi ra ngoài sao?

 

Cô vừa đánh răng xong: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

 

Chuyện chia tay này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nên cô muốn thẳng thắn nói chuyện một chút.

 

Hiển nhiên, bây giờ Hạ Nam Phương không có thời gian.

 

Một bàn tay thắt lại caravat, một tay khác ôm Lý Nhiễm, ở bên tai cô khẽ hôn một cái.

 

Sau đó lại dựa vào mái tóc mềm mại của cô cọ một chút, giọng điệu lưu luyến: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, em ở nhà ngoan ngoãn, chờ tôi về."

 

Lý Nhiễm mặt không cảm xúc nhìn gương, không nói gì.

 

Hai năm này, đây là trạng thái ở chung của hai người bọn họ.

 

Hạ Nam Phương rất bận, tập đoàn to lớn anh không thể tách khỏi, toàn bộ người của Hạ gia cũng không thể vứt, nhưng Lý Nhiễm có thể.

 

Cô có thể ở nhà, ngày qua ngày ngây ngốc chờ anh. Tựa như loài chim di trú chờ mùa xuân đến, đang hy vọng xa vời vào mùa mới.

 

Dưới lầu truyền đến âm thanh động cơ của xe hơi, vài giây sau chuyển bánh, cửa lớn mở ra, xe nhanh chóng lao ra ngoài.

 

Lý Nhiễm ngắm mình trong gương, trên gương mặt kia rất bình tĩnh, không hề tức giận chút nào.

 

Trái tim cô bình lặng, giống như nụ hôn chia tay bất đắc dĩ khi Hạ Nam Phương rời đi, Lý Nhiễm quay mặt đi.

 

Quả thật thì cuộc chia tay này cũng không còn quan trọng nữa, địa vị của cô trong cảm nhận của Hạ Nam Phương đã rõ ràng từ lâu.

 

Cô thu thập xong, vô cùng bình tĩnh mà quay lại phòng ngủ.

 

Không khí sau khi trở về Hạ gia thật nặng nề, như thể đang bị giam trong nhà tù, hô hấp như bị phủ đầy bụi đã lâu làm cho người ta cảm thấy hương vị hít thở không thông.

 

Một đêm này, Lý Nhiễm đều mơ thấy ác mộng.

Loading...