Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-31 02:44:53
Lượt xem: 558

Hạ Nam Phương từ trên lầu bước xuống, Hạ phu nhân thấy anh có ý muốn ra ngoài, tiến lên nhỏ giọng dò hỏi: "Tối như vậy rồi con còn đi đâu thế?"

 

Khi Hạ Nam Phương đi ngang qua dưới lầu, ánh mắt nhẹ nâng, nhìn lướt qua đại sảnh.

 

Hạ Nam Phương từ trên cao nhìn xuống, gật đầu với mọi người. Dọc xuống lầu, cổ tay áo thủ sẵn bộ áo vest trên tay, âm thanh nhàn nhạt: "Con đi ra ngoài một chuyến."

 

Không hề để ý đến lời truy hỏi của Hạ phu nhân, anh xẹt qua đám người, bước chân vội vàng chỉ lưu lại bóng dáng.

 

Hạ phu nhân đại khái không thể tưởng tượng được Hạ Nam Phương vào buổi tối khuya khoắc một mình lái xe đến đón Lý Nhiễm.

 

___

 

Hạ Nam Phương rất nhanh tìm được Lý Nhiễm, khi biết Lý Nhiễm đang ở cục cảnh sát, trên gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng cuối cùng cũng có chút khác thường. Khi nghe Hứa Minh Lãng thêm mắm thêm muối kể chuyện tối nay lại một lần, sự bất mãn trong mắt càng đậm thêm vài phần.

 

Sau đó Hạ Nam Phương mang theo sự không vui đó tự mình đi đón người.

 

Trên xe trợ lý gọi mấy cuộc điện thoại, đã làm rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện. Biết Lý Nhiễm vì không đem theo chứng minh thư nên bị đưa đi, mặt khác thì biết được cô bị bắt từ trong quán bar.

 

Hai việc này, việc nào cũng làm người khác không thể tưởng tượng được, nhất là Hạ Nam Phương.

 

Vị hôn thê của mình chạy đến quán bar, còn nháo đến độ bị cảnh sát dẫn về đồn.

 

Bên trong xe, khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng, lạnh lẽo bức người.

 

____

 

"Lý Nhiễm"

 

Cảnh sát bên ngoài gọi tên cô: "Ra ngoài đi. Người giám hộ đến rồi."

 

Lý Nhiễm nghe mấy chữ như thế, thiếu chút nữa ngã quỵ, ba của cô cách xa ngàn km ngoài kia, lấy đâu ra người giám hộ?

 

Hạ Nam Phương mang hộ chiếu của Lý Nhiễm đến, chứng minh được thân phận của cô xong là được thả đi.

 

Bên ngoài phòng nghỉ là văn phòng cảnh sát, Hạ Nam Phương đưa lưng về phía Lý Nhiễm, mặc nguyên một bộ vest màu đen, đứng ở trước cửa.

 

Lý Nhiễm vừa mới bước ra khỏi phòng nghỉ, anh xoay người lại Lý Nhiễm vừa vặn đối diện tầm mắt nồng đậm của anh.

 

Trong khoảnh khắc đó, Lý Nhiễm bừng tỉnh có loại cảm giác "Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ"*. Hạ Nam Phương đi công tác nửa năm, đây là lần đầu tiên gặp mặt sau nửa năm đó.

 

(*"Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ" nghĩa là: Đã từng đi qua biển lớn mênh m.ô.n.g rồi thì khó có gì có thể gọi là nước (không có nước nơi nào khác đáng chú ý nữa). Câu này là trong câu thơ của Nguyên Chẩn. Đại khái có nghĩ là Biển học vô biên quay đầu là bờ.)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-15.html.]

 

Ở đâu không ở lại gặp nhau ở đây, đâu đâu cũng là tiếng người, cô bị đưa đến đây, Hạ Nam Phương lại đến cứu cô ra ngoài.

 

Có cảm giác như đang diễn trò.

 

Tháng trước, khi cô đề nghị việc chia tay thông qua điện thoại kia, bị trợ lý bên người của Hạ Nam Phương bắt máy. Từ khi cô quyết định chia tay đến bây giờ, hai người chưa từng gặp mặt, cho nên không có ngồi xuống nói chuyện rõ ràng về vấn đề này.

 

Hạ Nam Phương sải bước đi đến, cách biệt lâu như thế, giờ lại gặp nhau nên Hạ Nam Phương vẫn trước sau như một muốn chạm vào cô, lại bị Lý Nhiễm bất động thanh sắc mà trốn rồi đi qua anh.

 

Không khí có chút vi diệu và xấu hổ, Lý Nhiễm không được tự nhiên mà đi vòng qua anh, không muốn đối mặt với anh.

 

Người đàn ông đi phía sau Lý Nhiễm, ánh mắt sáng quắc thiêu đốt nhìn cô, hơi có chút suy tư, đi theo nhịp chân của cô.

 

Lúc cô đi chỉ mặc có cái áo sơ mi, khoác thêm áo cao bồi, lúc này gió đêm từng trận thổi đến, lạnh đến nổi da gà da vịt đều nổi hết cả lên.

 

Đi chưa được mấy bước thì có một áo khoác dày rộng khoác lên vai cô, cô ôm cánh tay ngẩng đầu, bị Hạ Nam Phương ôm lấy bờ vai cô ôm vào trong ngực.

 

"Lên xe."

 

Một nửa bị ôm một nửa bị mang vào trong xe, từ đầu đến cuối Lý Nhiễm chưa từng mở miệng.

 

"Lái xe."

 

Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, hai người không ai nói với ai một câu.

 

Xe chạy được một quãng đường, Hạ Nam Phương chậm chạp phát hiện Lý Nhiễm có chỗ không đúng, đột nhiên mở miệng: "Chơi vui không?"

 

Lý Nhiễm cũng không ngờ được là Hạ Nam Phương nửa năm mới về nước một lần mà câu đầu tiên nói chuyện với cô lại là câu này.

 

Cô cười nhẹ một tiếng, anh là vậy, trước sau đều là như thế này.

 

Anh không hỏi cô vì sao lại bị đưa vào đồn cảnh sát, cũng không hỏi vì sao cô lại đi đến quán bar, mở miệng là cách anh thường xuyên nói chuyện.

 

"Không vui."

 

Hiển nhiên điều Hạ Nam Phương muốn cũng không phải là đáp án này, anh cũng không quan tâm đến câu trả lời đó.

 

"Lần sau không được đi nữa." Lý Nhiễm lúc nào cũng luôn ngoan ngoãn dịu dàng, cô không nên ở đó: "Tôi không thích."

 

Trước kia, Hạ Nam Phương thích hay không thích, điều đó trở thành nguyên tắc để Lý Nhiễm làm mọi việc.

 

Hạ Nam Phương không thích thì Lý Nhiễm sẽ một mực không chạm vào, mà Hạ Nam Phương thích, Lý Nhiễm nhất định sẽ thích.

Loading...