Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 144

Cập nhật lúc: 2024-08-28 13:39:18
Lượt xem: 80

Ánh nến như nhận thấy được bầu không khí vi diệu giữa hai người, ngọn lửa không an phận mà nhảy lên.

 

Lắc qua lắc lại, chọc đến lòng người cũng loạn cả lên.

 

Lý Nhiễm nghe thấy những lời đó của Hạ Nam Phương, đũa trên tay hơi run, hơi ngẫm nghĩ, nhưng vẫn không thể hiểu được.

 

Tuy ý trên mặt chữ cô có thể hiểu rất rõ, nhưng ý nghĩa sâu sa trong đó cô lại không đoán ra, ánh mắt lộ ra sự nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương.

 

Hạ Nam Phương bị cô nhìn, nội tâm không hoảng hốt chút nào, thong thả ung dung mà ăn cơm, lại không chịu nói thêm cái gì nữa.

 

Ánh mắt Lý Nhiễm hồ nghi nhìn chằm chằm đảo quanh anh, cuối cùng bỏ qua ý "muốn giữ em lại" kia qua một bên.

 

Cô cũng không muốn nghĩ đến, dù sao gần đây Hạ Nam Phương làm những chuyện lạ càng ngày càng nhiều.

 

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút đóng băng, hai người im lặng không nói mà mạnh ai nấy dùng bữa.

 

Cơm nước xong, Lý Nhiễm lấy thuốc đóng gói bỏ vào hộp.

 

Cầm lấy đèn pin chuẩn bị đưa thuốc cho giám đốc khách sạn, buổi chiều cô thấy bên trong đoàn du lịch kia hình như có một đứa bé bị sốt.

 

Cô thay đồ sạch mà Hạ Nam Phương đem đến kia, trên người cuối cùng thoải mai sảng khoái hơn rất nhiều.

 

Vừa mở cửa, đã nghe thấy phía sau có người gọi cô: "Đi đâu?"

 

Hạ Nam Phương ở trần, đang khoanh tay đứng bên cửa sổ nhìn cô, Lý Nhiễm mất tự nhiên mà nhìn cơ n.g.ự.c của anh, rũ mắt chỉ chỉ thuốc trong tay: "Tôi đưa thuốc xuống cho người phía dưới."

 

Hạ Nam Phương vừa đi đến bên cạnh cô vừa nói chuyện: "Anh đi với em."

 

Lý Nhiểm chỉ chỉ nửa người trên của anh: "Anh xác định?"

 

Hạ Nam Phương chỉ có một bộ đồ, khi vào cửa đã có thể vắt ra nước, đây cũng là nguyên nhân cô cho phép anh trắng trợn táo bạo trần trụi nửa người trên mà di chuyển loạn xạ ở trước mặt cô.

 

Chỉ thấy Hạ Nam Phương từ trong phòng tắm lấy ra một bộ áo choàng tắm dài, kín mít che khuất những chỗ cần thiết.

 

Vẻ mặt của Lý Nhiễm: ???

 

"Có áo tắm dài mà anh không sớm mặc?" Tùy tiện để trần nửa người trên, anh khoe cho ai xem hả?

 

Hạ Nam Phương đối mặt với loại nghi ngờ này, mặt không đỏ tim không đập nói: "Nóng."

 

Thắt lại dây áo choàng, tốt xấu gì cũng đã ra dáng người đứng đắn, anh cầm lấy hộp y tế trong tay cô: "Đi thôi."

 

Lầu một bị nước ngập, những nhân viên của khách sạn đều chuyển đến lầu hai.

 

Bọn họ còn muốn thảm hơn khách, nhóm nhân viên bảy bảy tám tám mà nằm ở đại sảnh lầu hai, dưới thân chỉ có một cái chăn mỏng đơn giản.

 

Lý Nhiễm lấy thuốc đến đó, gương mặt của giám đốc khách sạn kích động đỏ lên: "Thuốc của Ngài đến quá kịp thời, trong đoàn du lịch có một đứa bé vẫn luôn sốt cao không lùi, vừa rồi còn làm ầm ĩ muốn đi ra ngoài."

 

Lý Nhiễm nhớ lại, vừa rồi ở đại sảnh có một đôi vợ chồng ôm một đứa bé ầm ĩ hung dữ, thì ra là đứa con bị bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-144.html.]

 

Lý Nhiễm nhịn không được hỏi: "Sao mọi người lại nằm ở đại sảnh? Tìm một cái phòng trống ở tạm cũng được mà?"

 

Giám đốc khách sạn lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Tất cả các phòng đều đã đầy khách, gần đây thành phố J triển khai tiết văn hóa [Sơn Hải Kinh], còn chưa có kết thúc thì bão to đã đổ bộ vào rồi, rất nhiều khách đều bị kẹt ở đây."

 

Lý Nhiễm gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Có phải đại đa số người đến tham gia tiết văn hóa đều đến ở khách sạn của ông không?"

 

"Không sai thì đúng là vậy, đặc biệt là những người từ nơi khác tới, ở trên mạng tìm thấy khách sạn của chúng tôi có điểm đánh giá khá cao, trên cơ bản đều sẽ chọn ở đây."

 

Nơi khác đến đều sẽ chọn ở đây?

 

Ánh mắt Lý Nhiễm sáng lên: "Có thể giúp tôi tra tìm tin tức của một người không?"

 

Giống như khách sạn khác, đều cần phải có tên của người đó, cô chỉ biết người đó tên Trịnh Diệc Thanh, thậm chí là tên thật hay là tên biên tập cô còn không biết.

 

Đại khái là trận lũ lụt thình lình xảy ra này kéo khoảng cách của mọi người lại gần hơn, em gái xinh đẹp trước bàn lễ tân không nói thêm cái gì mở máy tính ra giúp cô tra thử.

 

Quả nhiên, khi nhập tên Trịnh Diệc Thanh vào dữ liệu thì không có ai tên này.

 

Lý Nhiễm tìm một vòng cũng không tìm thấy ai có tên giống giống vậy, em gái xinh đẹp thấy cô như có vẻ như chuyện rất quan trọng, vì thế lại điều tra mục lục hai ngày trước.

 

Lý Nhiễm tìm từng trang từng trang, thẳng đến khi thấy một cái tên vô cùng quen mắt: "Cái này."

 

Em gái xinh đẹp nói thêm thông tin: "Người này tên là Thẩm Diệc Thanh, không phải họ Trịnh đâu."

 

____

 

Trở lại phòng, Hạ Nam Phương kéo Lý Nhiễm từ như trong cõi thần tiên về, một loạt động tác kỳ quái vừa rồi của cô, anh đều không hỏi nhiều.

 

Trên đường trở về, cô vẫn luôn mặt ủ mày chau.

 

Anh ấn người ngồi xuống giường: "Nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì?"

 

Lý Nhiễm há miệng thở dốc, từ trước đến nay cô đều không có giả vờ nối dối, cũng sẽ không giả vờ yếu đuối nhu nhược, luôn nghĩ bản thân có thể giải quyết, âm thầm chịu đựng cũng được, không chịu nổi cũng thế, tóm tại là tự mình giải quyết.

 

Cái loại tính cách này của cô, vẫn luôn làm Hạ Nam Phương đều nghĩ lầm cô không sao.

 

Từ nhỏ đến lớn chịu tủi thân nhiều lắm cũng thường thường đều giấu trong lòng, đứa nhỏ Lý Nhiễm có chuyện gì xảy ra đều tự mình yên lặng giải quyết, tuy cô không đủ lớn mạnh, nhưng cũng đủ cứng cỏi.

 

Thẳng đến hôm nay, Hạ Nam Phương mới chính tai nghe thấy người sao chép kia khiêu khích Lý Nhiễm như thế nào, thậm chí còn rắp tâm dẫn cô đến vào trong trung tâm mắt bão như thế này.

 

Hạ Nam Phương chỉ mất một giây đã khôi phục bản chất bá đạo lại hung hãn của ngày xưa.

 

Khi ăn cơm còn dáng vẻ "người đàn ông tốt", tỏ vẻ từ nơi xa chạy đến đây cũng chỉ gặp em một cái.

 

Kết quả vừa nghe thấy chuyện sao chép đó, trong nháy mắt đại lão bạo tẩu, nhìn thấy Lý Nhiễm bị chà đạp như gà con, phẩy phẩy cánh chim to lớn che chắn cô ở phía dưới.

 

Anh ấn Lý Nhiễm ở tại chỗ: "Ngồi vững, không được nhúc nhích."

 

Sau đó, xoay người gọi điện cho Khổng Phàn Đông, đầu dây bên kia không biết nói gì đó, chọc đến Hạ Nam Phương không mấy vui vẻ, âm lượng đột nhiên cất cao: "Xử lý như thế nào? Còn muốn tôi dạy anh?"

Loading...