Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-08-27 14:58:25
Lượt xem: 91

Phía dưới có người.

 

Hạ Nam Phương nghe thấy tiếng hít thở thô nặng của cô trong điện thoại cùng với tiếng bước chân: "Chạy chậm một chút, tôi ở dưới này chờ em."

 

Lý Nhiễm chạy đến ban công lầu hai, nhìn thấy người đứng ở phía dưới, có loại xúc động vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

 

Gió to như xé, mưa to như trút nước, Hạ Nam Phương mặc áo mưa màu đen, đứng ở trước thuyền xung phong cứu trợ kia.

 

Mặt nước đập vào bên thuyền kích động tạo thành bọt sóng vẩn đục, anh đứng thẳng ở trước mưa to gió lớn kia, chắp tay sau lưng nhìn Lý Nhiễm.

 

Giống như một Thiên Thần, nhưng cũng giống như một vị Thần Chết.

 

Gió không ngăn được anh, mưa cũng không ngăn được anh.

 

Bởi vì anh là Hạ Nam Phương, cho nên xuất hiện ở chỗ này, cảm thấy đúng là ở trong dự kiến, lại cảm thấy không nên như thế.

 

Anh nên ở trong phòng họp sáng ngời, hay là trong thư phòng Hạ gia tràn ngập cổ hương, hoặc là trong những bữa tiệc tối đầy đủ tuấn nam mỹ nữ rượu ngon mới đúng.

 

Tóm lại, anh không nên xuất hiện ở đây.

 

Lý Nhiễm ở lầu hai, như là mộng du đứng đó mà nhìn anh.

 

Hạ Nam Phương cười một chút, có lẽ là cười mình đã trải qua muôn vàn vất vả cuối cùng cũng đến được đây, có lẽ đơn thuần là bởi vì nhìn thấy Lý Nhiễm nên mới cười.

 

Tóm lại, hai người bọn họ nhàn nhạt mà nhìn nhau cười.

 

Hạ Nam Phương vẫy tay với cô, làm ra một động tác tránh ra, ngay sau đó thấy anh bám vào dây thừng, bò lên lầu hai.

 

Thân thủ kia, Lý Nhiễm thật sự nói xem thế là đủ rồi.

 

Bên người còn kéo thêm một cái thùng, không lớn, nhưng nhìn thấy rất nặng.

 

Hạ Nam Phương cởi áo mưa, Lý Nhiễm mới nhìn thấy quần áo bên trong đều ướt đẫm.

 

Bên trong là áo sơmi anh mặc đi làm, bây giờ đã có thể vắt nước ra được rồi, chặt chẽ mà dán ở trước n.g.ự.c anh, phát họa ra dáng người rộng lớn.

 

Phía dưới thân là quần tây, bây giờ cũng gắt gao mà dán trên hai chân, phát họa ra hình dạng... thôi không cần miêu tả quá nhiều.

 

Lý Nhiễm dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá nhìn chằm chằm Hạ Nam Phương, giống như cô chưa bao giờ chân chính quen biết anh vậy.

 

"Vì sao anh lại đến đây?" Vào phòng, Lý Nhiễm tìm một cái khăn lông đưa cho anh.

 

Hạ Nam Phương làm trò trước mặt cô cởi cút áo sơmi, cùng với cởi quần tây.

 

Lý Nhiễm dời mắt, đi đến vị trí bên ngoài đưa lưng về phía anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-143.html.]

Hạ Nam Phương lau khô nước trên người, quấn quân khăn lông ở hạ thân rồi tùy tiện mà đi ra.

 

Anh kéo Lý Nhiễm qua, kiểm tra trên dưới: "Có bị thương không?"

 

Cô lắc đầu: "Không có, sáng sớm tôi đã vào khách sạn rồi, sau đó ngủ một giấc đã đến chiều, vẫn không có đi ra ngoài. Cho nên, anh là sợ tôi bị thương nên mới chạy tới?"

 

Hạ Nam Phương ừ một tiếng: "Người của thành phố J gặp nạn đã xuất hiện tình huống thương vong, em ở khách sạn này xem như là nơi có nguy hiểm nhất."

 

Trong lòng Lý Nhiễm cứng lại, sao cô biết được chứ.

 

Hạ Nam Phương thấy cô không có bị thương, nhẹ nhàng thở ra: "Trong thùng có thức ăn, còn có thuốc chữa bệnh."

 

Lý Nhiễm mở thùng ra, lấy thức ăn bên trong ra ngoài.

 

Vừa nhìn thấy đồ ăn, Lý Nhiễm lại nghĩ đến Hạ Nam Phương là nhà tư bản.

 

Trong thùng là sáu món ăn, mỗi món đều được đóng gói chỉnh tề ngay ngắn, Lý Nhiễm sờ sờ, vậy mà còn nóng?

 

Cô ăn thức ăn khô trong một ngày cũng chịu không nổi, trong lòng cũng không thể thầm mắng một chút.

 

Bên trong có một bộ quần áo cho cô thay, còn có một bộ bên người: "Đây đều là do anh chuẩn bị?"

 

Hạ Nam Phương đang đùa nghịch máy sấy, nhận thấy không có điện nên trả về chỗ cũ: "Nếu không thì sao?"

 

Lý Nhiễm không thể tưởng tượng được, Hạ Nam Phương làm những chuyện này có dáng vẻ gì, thấy ánh mắt cô nửa tin nửa ngờ nhìn mình, Hạ Nam Phương nói: "Cũng không phải chuyện khó gì."

 

Không phải là vấn đề khó hay không, mà lấy tính cách của anh căn bản không thể tưởng tượng được anh sẽ làm những chuyện đó.

 

Cô lấy thuốc chia cho bên ngoài một ít, định cho khách sạn cho những người nào cần dùng.

 

Hạ Nam Phương quấn khăn tắm, đang chuẩn bị cơm.

 

Chỉ thấy anh sau khi mở cơm ra, lại múc canh ra cho cô, bẻ đũa dùng một lần ra đưa cho cô: "Cho em."

 

Lý Nhiễm nhìn, càng thêm cảm thấy có phải Hạ Nam Phương trúng tà rồi không.

 

"Anh..."

 

Ngữ khí của Hạ Nam Phương nhàn nhạt: "Có những chuyện, tuy rằng ngay từ đầu anh sẽ không làm, nhưng sau này anh sẽ chậm rãi thay đổi."

 

Lý Nhiễm cắn đũa, không biết những chuyện đó là những chuyện nào: "Ví dụ như?"

 

Hạ Nam Phương buông đũa, giọng điệu nghiêm túc: "Ví dụ như chuyện chăm sóc em."

 

Lý Nhiễm sửng sốt: "Hạ Nam Phương, anh còn muốn làm gì?"

 

Hạ Nam Phương cúi đầu, ánh sáng của ngọn nến đem nụ cười chua xót bên khóe môi anh kéo đến đặc biệt rõ ràng: "Ngoại trừ anh muốn giữ em lại, còn có thể muốn làm gì?"

Loading...