Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 130

Cập nhật lúc: 2024-08-25 09:07:21
Lượt xem: 80

Trái đất sẽ không chuyển động xung quanh Hạ Nam Phương, nhưng ít nhất Hạ gia sẽ ngừng quay khi mất đi Hạ Nam Phương.

 

Không thể không thừa nhận, Hạ Nam Phương không phải là một người chồng tốt, một người cha tốt trong tương lai, nhưng anh nhất định sẽ là một người thừa kế xuất sắc.

 

Như ông cụ đã từng chờ mong, Hạ Nam Phương sẽ mang theo Hạ gia trở lại vị trí đỉnh cao một lần nữa.

 

Thân phận trước kia và hiện tại không giống nhau, khi đó cô luôn rối rắm vào sự quan tâm của Hạ Nam Phương đối với cô.

 

Đây là lần đầu tiên dùng một loại góc độ thảnh thơi bàng quan, nhìn thẳng vào vấn đề này.

 

Có khả năng kết cục cuối cùng là như thế này, Hạ Nam Phương sẽ cưới một người vợ càng hiểu chuyện, càng chịu thương chịu khó, càng không cần điều kiện gì để hồi đáp. Mà không phải giống như cô, luôn có lòng tham không đáy, muốn quá nhiều.

 

Hạ Nam Phương đi rồi, Lý Nhiễm bọn họ tiếp tục tản bộ.

 

Trong lòng ông cụ có chuyện, Lý Nhiễm đứng ở bên cạnh ông có thể cảm giác được.

 

Mới đi được vài bước, ông cụ có chút ủ rũ, ông nhìn lá xanh trên táng cây phía trên.

 

Đột nhiên cảm thán nói: "Lá cây từng mùa qua đi mà thay lá mới, nếu có một ngày nội đi rồi, hy vọng con và Nam Phương có thể tốt đẹp."

 

Lý Nhiễm rất ghét sinh ly tử biệt, lập tức cau mày ngăn lại ông nói: "Nội, nội còn khỏe, khẳng định có thể sống lâu trăm tuổi."

 

Ông cụ cười lắc đầu: "Một ngày không bằng một ngày."

 

Nói đến cùng, mặt mũi của Hạ gia là một chuyện, mà hạnh phúc của Hạ Nam Phương lại là một chuyện khác.

 

Thể diện nói ném là ném, cuộc sống sau này của bọn họ như thế nào cũng chỉ có hai người bọn họ biết, ông cụ sống một đời như vậy, sớm đã xem thứ gọi thể diện đó vô cùng lạnh nhạt.

 

"Nội cũng không phải bảo các con nhất định phải ở bên nhau, chỉ là hy vọng sau này có cuộc sống như thế nào đi chăng nữa hai người các con ai cũng có thể vui vẻ."

 

"Nhiễm Nhiễm, con đừng hận nó."

 

Lý Nhiễm cúi đầu: "Nội, không nói tới hận hoặc không hận, đều là người xa lạ."

 

Trong lòng ông cụ càng lạnh hơn, ông thở dài: "So với thích hoặc là hận, xa lạ làm lơ mới là thứ làm đau lòng người nhất. Con xem nó như người xa lạ, mới là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất đối với nó!"

 

Lý Nhiễm: "Không gì đáng buồn bằng trái tim một con người đã chết, loại đau đớn c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn đó không hề có dấu hiệu. Lại nói loại người như anh ấy, căn bản sẽ không để ý đến điều đó."

 

Ông cụ lắc đầu, không thèm để ý sao?

 

Có lẽ là quá mức để ý, mới có thể biểu hiện ra ngoài là một chút cũng không thèm để ý.

 

Anh là Hạ Nam Phương! Sao sẽ dễ dàng bại lộ sự uy h.i.ế.p của mình ở bên ngoài, rõ ràng là tạo thành áo giáp toàn thân mới đúng.

 

Sau khi rời khỏi bệnh viện, lại qua đi mấy ngày, Lý Nhiễm hoàn toàn không hề liên lạc với Hạ Nam Phương.

 

Từ một phút chia tay đó bắt đầu, hai người bọn họ như đường thẳng song song không hề có giao điểm, Lý Nhiễm ở phòng làm việc chật hẹp, cả ngày lẫn đêm mà vẽ giấc mơ của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-130.html.]

 

Mà Hạ Nam Phương một giây cũng không có dừng lại, tiếp tục suy diễn cuộc sống thương nghiệp truyền kỳ của anh.

 

Cô cũng không thể hoàn toàn ngăn cách thế giới của Hạ Nam Phương, thường xuyên thấy anh ở trên TV hoặc trên mạng.

 

Dưới màn ảnh của người khác Hạ Nam Phương kỳ thật rất xa lạ, có một lần cô ngẫu nhiên nhìn thấy anh trên cuốn tạp chí thương nghiệp nổi tiéng trong nước nào đó, mỗi một bức ảnh, mỗi một động tác đều có thể nói là hoàn mỹ.

 

Trên tạp chí, anh mồi ở trên sofa mà đen, giơ tay nhấc chân đều là khí chất xã hội thượng lưu mới có, khi nhìn thấy trong tay anh cầm một ly trà Phổ Nhị, Lý Nhiễm lập tức cười ra tiếng.

 

Những người này căn bản không biết, Hạ Nam Phương ghét nhất chính là trà Phổ Nhị.

 

Nhưng này cũng không quan trọng, vẫn có vô số người ngưỡng mộ cùng đuổi theo bước chân anh như cũ. Bên trong lại không hề bao gồm Lý Nhiễm.

 

Đó có lẽ chính là cuộc sống vốn dĩ của bọn họ, nếu mười tám tuổi năm ấy Lý Nhiễm không vào ở Hạ gia, cô và Hạ Nam Phương vốn là hai người ở hai thế giới khác nhau không bao giờ gặp mặt.

 

Mà hiện tại, chẳng qua mọi chuyện đều trở về quy luật lúc ban đầu mà thôi.

 

Lại qua đi hơn mười ngày, thời tiết đã tiến vào giữa hè.

 

Lý Nhiễm từ mới sáng sớm đã mặc váy dài màu xanh đậm đến công ty, khi Vu Hiểu Hiểu đi đến, từ trên xuống dưới đánh giá cô.

 

"Qua hơn một tháng, bây giờ tớ mới cảm thấy cuối cùng cậu cũng có cuộc sống của một con người."

 

Lý Nhiễm cười cười, đôi mắt cong cong, váy dài màu xanh đậm tôn lên làn da trắng nõn nà của cô: "Cuộc sống như thế nào? Tớ khác biệt rõ vậy sao?"

 

Vu Hiểu Hiểu kéo ghế dựa qua: "Cậu cũng tự thấy rồi đó. Khoảng thời gian trước cậu như quỷ Vô Thường, cả ngày ở công ty tăng ca, tớ còn cho rằng cậu muốn lấy thân hy sinh vì nhiệm vụ, dọa tớ gần chết!"

 

Lý Nhiễm: "Làm gì khoa trương như vậy."

 

Vu Hiểu Hiểu mới không tin: "Trong lòng cậu còn chưa bỏ xuống được đâu, cậy có biết không!"

 

Lý Nhiễm mở máy tính ra, cũng không ngẩng đầu lên: "Sao tớ lại chưa bỏ xuống được? Tớ cảm thấy tớ cũng khá tốt mà."

 

"Vậy mà cậu còn nói tốt, biến văn phòng thành vỏ bọc của mình, cậu đang trừng phạt ai đây!"

 

Lý Nhiễm đang muốn mở miệng, đã bị Vu Hiểu Hiểu cắt ngang: "Cậu cũng đừng tìm cớ với tớ nữa! Lúc còn học đại học, mỗi lần tâm trạng cậu không tốt đều sẽ một mình ở trong phòng vùi đầu vẽ tranh."

 

Nói xong lại thêm một câu: "Giống y như bây giờ!"

 

Lý Nhiễm có chút chột dạ, cô sờ sờ mũi của mình: "Có sao?"

 

Vu Hiểu Hiểu điên cuồng gật đầu: "Cậu biết làm như thế nào để tâm trạng thất tình mới có thể tốt lên không?"

 

Lý Nhiễm tò mò: "Như thế nào?"

 

Vu Hiểu Hiểu điên cuồng ám chỉ: "Tỷ như kiếm người yêu mới nha!"

 

Lý Nhiễm: "Cút đi..."

Loading...