Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-08-24 22:29:21
Lượt xem: 107

Ánh mắt cô nhẹ liếc, chỉ nhìn lướt qua chiếc nhẫn, lại nhẹ dời đi.

 

Không có nhiều lời mà chỉ tự hỏi... vì sao chia tay rồi, Hạ Nam Phương còn sẽ đeo chiếc nhẫn cưới kia trên tay.

 

Hạ Nam Phương thấy cô không hề biểu hiện ra bất cứ lực chú ý hay dừng lại nào trên người anh, biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn kia càng thêm lạnh lùng.

 

Phòng bệnh không lớn, Hạ Nam Phương đứng dựa vào lối đi nhỏ, cho nên Lý Nhiễm bất kể đi đâu làm gì đều phải vòng qua anh.

 

Cũng may trong lòng đã như dòng nước lẳng lặng, sớm đã không có quá nhiều cảm xúc đối với người đàn ông này.

 

Ông cụ thấy anh đứng ở đó không nói một lời, mở miệng: "Hai người các con đi đẩy chiếc xe lăn lại đây, nội muốn đi xuống dạo một chút."

 

Lý Nhiễm lên tiếng, tiện đà bỏ qua người đàn ông đứng đó, đẩy cửa đi ra ngoài. Hạ Nam Phương nhìn bóng dáng của cô, cất bước đuổi theo.

 

Bên cạnh ông cụ có nhiều hộ lý như vậy, lại bảo cô và Hạ Nam Phương đơn độc ra ngoài lấy xe lăn.

 

Không cần đoán cũng biết ý đồ của ông cụ là cái gì.

 

Nhưng chuyện tới hiện giờ, người sáng suốt vừa thấy đều biết, bọn họ không có một chút khả năng nào.

 

Cớ gì cần phải uổng phí công sức.

 

Ra cửa, Lý Nhiễm cũng không quay đầu lại nói: "Anh chờ ở đây, tôi tự mình đi."

 

Dứt lời, cứ như vậy đi mất.

 

Hạ Nam Phương mí mắt cũng chưa nâng một chút, lạnh lùng mà cong cong khóe miệng.

 

Ai cũng có thể vì tình yêu mà thấp hèn, ép dạ cầu toàn, nhưng không bao gồm Hạ Nam Phương trong đó.

 

Anh giơ tay, cài lạy cút áo của áo vest kia, cho dù bị từ chối, cũng là tư thái cao ngạo.

 

Khi Lý Nhiễm đẩy xe lăn đi tới, Hạ Nam Phương mới nói câu đầu tiên hôm nay với cô: "Để tôi."

 

Cô không có chối từ, buông tay đẩy xe lăn cho anh.

 

Phòng bệnh, ông cụ đang làm kiểm tra, cần phải tốn một ít thời gian mới có thể đi xuống lầu.

 

Lý Nhiễm thấy không có việc gì, vốn muốn rời đi trước:

 

Ông cụ lại gọi cô lại: "Hai ngày sau nội phải về Nam Sơn, giữa trưa ở lại ăn bữa cơm với nội."

 

Hiển nhiên những lời này là nói với hai người bọn họ, Lý Nhiễm dừng lại bước chân, ngược lại đi đến phòng khách bên ngoài phòng bệnh chờ.

 

Bên ngoài phòng bệnh VIP đều có một cái phòng khách, cùng một dáng vẻ với phòng tiếp khách, sofa, TV, bình nước lọc, tủ lạnh... đầy đủ tiện nghi. Lý Nhiễm ngồi bên cửa sổ, cầm một ly nước.

 

Thành phố N nhỏ như vậy, cô lại thêm một lần nhìn thấy Hạ Nam Phương cũng rất bình thường. Hơn nữa là cách hơn một tuần sau gặp ở trong phòng bệnh của ông cụ, cho nên trong lòng cô rất bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-129.html.]

 

Cho tới nay, những sự bất mãn, những oán hận tích tụ trong lòng đối với Hạ Nam Phương, đã sớm xả ra hết tại hôn lễ ngày đó rồi.

 

Điều cuối cùng còn lại trong lòng cô có lẽ là sự thờ ơ với người này.

 

Lý Nhiễm uống một ngụm nước ấm, mở máy tính ra. Hạ Nam Phương đứng ở nơi không xa gọi điện thoại.

 

Anh vĩnh viễn đều là như thế này, mỗi ngày đều có điện thoại gọi mãi không nhận xong, khách hàng mãi không tiếp hết.

 

Trước kia khi có một mình cô, cứ cảm thấy sự chờ đợi là một chuyện vô cùng dày vò. Nhưng có một ngày, lúc cô không còn để tâm nhữa, cũng không cảm thấy có cái gì.

 

Sau khi mở máy tính lên, cô kết nối mạng, xem trang web [Thượng Tà] có gì mới không.

 

Cho tới nay, [Thượng Tà] đã ra mắt được một tháng, bởi vì đây là phong cách cổ đại, ý tưởng của cô chỉ kết thúc ở một phần thế này, nhưng mà nhiệt độ thảo luận ở trên mạng lại một ngày so với một ngày càng trở nên náo nhiệt.

 

Dưới khu bình luận, người đọc sôi nổi hỏi xem có ra phần hai nữa không.

 

Lý Nhiễm nghiêm túc mà lướt các bình luận phía dưới, thình lình mà nhìn một lời bình luận để lại.

 

[Sao cảm thấy bộ truyện tranh này giống với phong cách của bộ khác vậy? Đặc biệt là phong cách của nam chính!]

 

Bình luận này nhỏ bé ở giữa hàng trệu bình luận, Lý Nhiễm chỉ nhìn lướt qua, rồi lướt chỗ khác.

 

Hạ Nam Phương nói chuyện điện thoại xong, ông cụ cũng làm kiểm tra xong rồi.

 

Thân thể của ông cụ còn tính là khỏe mạnh, cũng không cần ngồi xe lăn, nhưng có khi xuống lầu tản bộ đi lâu rồi, thì cần phải ngồi xuống nghỉ ngơi.

 

Ông cụ chống gậy, Lý Nhiễm nắm tay ông đỡ ông cụ đi.

 

Hạ Nam Phương ở phía sau đẩy xe lăn, anh chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, người săn sóc đặc biệt bên cạnh vẫn luôn muốn tới giúp, đều bị anh ngăn lại.

 

Thời tiết bên ngoài thật đẹp, không khí cũng coi như không tồi.

 

Hạ Nam Phương người đàn ông này, nhan sắc thượng thừa, vóc người cao lớn, không nói lời nào coi như cảnh đẹp ý vui.

 

Hạ Nam Phương không có ở lâu lắm, đã bị Vương Ổn thúc giục bốn năm lần.

 

Rõ ràng, anh không có sắp xếp thời gian đến đây, càng như là trong cuộc họp nào đó, hoặc là hành trình nào đó đột nhiên bỏ ngang mà đến đây.

 

Chờ hơn một giờ sau, Vương Ổn không ngừng nhận điện thoại, có thể thấy được đầu bên kia vẫn luôn thúc giục.

 

Buổi sáng nhàn nhã bị điện thoại của Hạ Nam Phương một lần rồi lại một lần làm cho mất hết hứng thú.

 

Ông cụ thấy thế cũng không giữ anh lại, phất tay: "Được rồi, con có việc thì đi đi."

 

Mấy người trợ lý bên cạnh anh thường thường mà nhìn về phía bên này, trông mòn con mắt.

 

Dáng vẻ đó của anh như vầng trăng sáng chói ở giữa các vì sao, Lý Nhiễm bỗng nhiên nhớ tới trước kia Khổng Phàn Đông từng nói một câu.

Loading...