Tội ác - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 08:04:09
Lượt xem: 93

9

Mẹ chồng tôi luôn tin rằng chính lá bùa của bà đã có tác dụng. Nhưng tôi không coi tin điều đó, rõ ràng đó là tác dụng của ba ngày điều trị trong bệnh viện.

Sau đó, mối quan hệ giữa mẹ chồng và tôi ngày càng trở nên tồi tệ. Sự việc hôm nay chắc chắn liên quan đến bà.

Tôi vẫn không hiểu vì sao mẹ chồng tôi lại muốn hại đứa con trong bụng tôi. Đó cũng là cháu trai của bà mà.

Còn Hà Minh, hắn biết được bao nhiêu về chuyện này? Tôi dự định tự mình tìm hiểu.

Gia đình loạn như vậy, có thể tưởng tượng được, sau khi Hà Lệ sinh con, Hà Minh và mẹ hắn bận rộn chăm sóc cô ta trong bệnh viện, không bao giờ quay lại dọn dẹp nhà cửa.

Tôi lấy điện thoại ra bấm số của Hà Minh, giả vờ thờ ơ. Giọng nói cực kỳ mệt mỏi của Hà Minh vang lên ở đầu bên kia điện thoại.

"Sao vậy? Tiểu Ngọc."

"Hà Minh, xuất viện xong anh đi đâu? Tôi muốn gặp Hà Lệ và con của cô ta."

"Chúng tôi đang ở Trung tâm phụ sản Đảo Hạnh Phúc. Nhanh lên nào, Lạc Lạc dễ thương lắm."

Khi nói những lời này, sự phấn khích trong giọng nói của Hà Minh không thể che giấu được.

Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Lạc Lạc, đây không phải là biệt danh tôi đặt cho con mình sao? Tại sao Hà Minh lại dùng cái tên này cho con của Hà Lệ?

Tôi nhập viện vì sinh non, Hà Minh chưa hề chăm sóc tôi một ngày nào. Thay vào đó, hắn lại đi chăm sóc em gái ruột và chu đáo đặt chỗ cho cô ta ở Trung tâm phụ sản.

Khi mang thai, tôi cũng dự định đến Trung tâm Phụ sản Đảo Hạnh Phúc để sinh con. Nhưng đối mặt với khoản phí hàng tháng 5 vạn tệ, tôi lại lưỡng lự.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi thai nhi được 5 tháng mới quyết định. Kết quả là nhân viên ở Đảo Hạnh Phúc nói với tôi rằng gần đây thiếu phòng, phải đặt trước ít nhất sáu tháng, hiện tại không còn chỗ.

Nói cách khác, khi Hà Lệ mang thai chưa đầy ba tháng, Hà Minh đã đặt chỗ cho cô ta ở Trung tâm đắt đỏ này. Anh trai quan tâm em gái như vậy có phải là quá chu đáo không, Hà Lệ không có chồng sao?

Đợi một chút, hình như tôi chỉ nghe nói Hà Lệ có thai, cũng chưa từng nghe nói đến chuyện kết hôn của cô ta, cũng chưa từng gặp mặt chồng cô ta cũng như gia đình chồng cô ta.

Tôi cứ tưởng là do tôi không về quê thường xuyên nên không biết nhiều về người thân ở quê của Hà Minh.

Nghĩ kỹ thì, có lẽ sự thật của sự việc sẽ còn chấn động hơn. Tôi sẽ tự mình đi khám phá sự thật.

10

Tôi đến trung tâm mua sắm, mua một món quà và đi thẳng đến Trung tâm phụ sản Đảo Hạnh Phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-ac/phan-4.html.]

Khi tôi đến, Hà Lệ đang nằm trên giường chơi điện thoại, nước da cô ta hồng hào, tinh thần rất tốt, có vẻ như đang rất thoải mái ở chỗ này.

Hà Minh đang ôm đứa bé sơ sinh kia, nhẹ nhàng vỗ về, đôi mắt gần như nheo lại thành một khe hở. Ánh nhìn đó thực sự mang lại cho tôi cảm giác của sự vui mừng khi lần đầu được làm cha.

Nhìn thấy tôi đến, Hà Lệ nhanh chóng đặt điện thoại xuống và đứng dậy chào tôi.

"Chị dâu, em ở đây."

Tôi nhanh chóng đưa hộp quà cho mẹ và bé trong tay rồi đỡ Hà Lệ ngồi dậy.

"A Lệ, đây là chút lòng thành của tôi. Cô biết đấy, tôi chưa bao giờ làm mẹ nên không biết nên mua gì."

"Chị đang nói cái gì vậy chị dâu? Bảo bối vừa mới về trời mà còn mang quà cho em. Em tin rằng anh trai và chị dâu sẽ sớm có thêm một đứa con."

Trong lòng tôi giễu cợt, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra. Hà Minh cẩn thận bế đứa bé đưa lại trước mắt tôi.

"Tiểu Ngọc, nhìn xem, Lạc Lạc thật đáng yêu, đường nét thanh tú, đôi mắt đẹp, lớn lên nhất định sẽ là một đứa bé xinh đẹp."

Tôi quay đầu lại và nhìn Lạc Lạc một cách cẩn thận.

Giống nhau thật.

Lạc Lạc và Hà Minh rất giống nhau, mắt, lông mày và mũi của họ giống hệt nhau.

"Hà Minh, anh có để ý không? Lạc Lạc trông giống hệt anh đấy."

Tôi cố ý nói điều này, nhưng mắt tôi lại dán chặt vào họ, sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào.

Hà Minh sửng sốt một lát, môi mấp máy không biết trả lời thế nào. Hà Lệ thì mỉm cười đón lấy đứa bé từ tay Hà Minh, không e ngại những cảm xúc kỳ quái trong lời nói của tôi.

Cháu trai giống cậu là chuyện bình thường.

Ừm, khó mà nói cháu trai giống cậu hay còn ẩn chứa điều gì khác.

Tôi đang mở miệng thì mẹ chồng bước vào, nhìn thấy tôi, bà lạ lùng liếc nhìn bụng tôi.

"Mạnh Ngọc, sao cô lại ở đây?"

"Mẹ, Tiểu Ngọc vừa tới thăm đứa nhỏ."

"Có gì để xem chứ? Về đi."

Mẹ chồng tôi như đ**iên, thô lỗ đuổi tôi ra khỏi phòng, vừa nói vừa đẩy tôi.

"Cô vừa mất một đứa con, là người xui xẻo. Làm sao có thể đến thăm đứa bé? Trẻ con dưới một tháng tuổi là quý giá nhất. Cô đừng làm ảnh hưởng đến đứa cháu ngoan của tôi."

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện hay,văn án không liên quan.

    Ny 1 tuần trước · Trả lời

Loading...