Tội ác - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:33:49
Lượt xem: 39

4

Bố mẹ đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi xem xét tình trạng của tôi, bác sĩ đề nghị đưa tôi vào phòng phẫu thuật, tôi được tiêm thuốc gây mê vào tĩnh mạch, đầu trở nên choáng váng.

Trước mắt là một luồng ánh sáng trắng chói lóa, tôi không biết mình đã hôn mê trong bao lâu. Khi tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra, tôi thấy bố mẹ như có thêm vài sợi tóc bạc.

"Bố mẹ..."

Cổ họng tôi khô đến mức như muốn nứt ra.

Mẹ rót cho tôi cốc nước ấm, đỡ tôi dậy và cho tôi ăn từng chút một. Tôi vô thức đưa tay chạm vào bụng mình và nhìn mẹ với vẻ khó tin. Chiếc bụng căng phồng của tôi giờ đã trở nên phẳng lì.

“Mẹ ơi, con của con đâu rồi?”

Mẹ tôi lau nước mắt, không nói được lời nào. Bố tôi im lặng một lúc lâu trước khi cất giọng nghẹn ngào.

"Tiểu Ngọc, con đừng buồn, cố gắng chăm sóc tốt sức khỏe của mình, sau này sẽ có con."

"Ý bố là gì, chuyện gì đã xảy ra với con của con rồi?"

Như một kẻ đ**iên, tôi kéo tay áo bố và lớn tiếng hỏi.

Bố tôi không còn cách nào khác đành phải kể lại thảm kịch của tôi.

“Bác sĩ nói thai nhi sinh non, sức khỏe kém, khó có thể sống sót.”

"Sao có thể như thế? Con của con hoàn toàn khỏe mạnh mà, sao có thể xảy ra chuyện như thế này?"

Tôi luôn khám thai theo định kỳ, bác sĩ vẫn luôn nói thai nhi rất khỏe mạnh, mọi chỉ số đều rất tốt, sao có thể sinh non được?

Với điều kiện y tế hiện nay, cho dù có sinh non thì làm sao có thể không cứu được đứa nhỏ được?

Tôi không tin.

"Tiểu Ngọc, có một số việc y học không thể giải thích rõ ràng, con hãy nghỉ ngơi thật tốt."

5

Bố mẹ đã cố gắng thuyết phục tôi nhưng tôi biết họ khó chấp nhận sự thật này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-ac/phan-2.html.]

Đêm qua, bố mẹ vẫn ngóng chờ ngày con tôi chào đời. Gia đình tôi cũng đang thảo luận về biệt danh của em bé.

Nếu là con trai sẽ gọi là Lạc Lạc, nếu là con gái sẽ gọi là Hoan Hoan. Gia đình tôi hy vọng rằng đứa trẻ sẽ luôn hạnh phúc.

Tuy nhiên, chỉ sau một đêm, đứa trẻ đã ra đi và giấc mơ của chúng tôi tan vỡ. Điều này làm sao có thể chấp nhận được?

Điều không thể chấp nhận hơn nữa là điện thoại của Hà Minh vẫn tắt nguồn. Từ lúc tôi vào phòng mổ đến nay đã 12 tiếng đồng hồ, bố mẹ và tôi vẫn không liên lạc được với hắn.

Mẹ tôi có chút tức giận, nhỏ giọng phàn nàn nhưng tôi vẫn nghe thấy.

"Hà Minh đang làm cái quái gì vậy? Cả đêm qua không thấy nó, xảy ra chuyện lớn như vậy với vợ con mình mà nó cũng không xuất hiện."

------------

Đang nói chuyện, bố tôi xông vào, túm lấy cổ áo Hà Minh.

"Được rồi, Hà Minh, con gái tôi bị sẩy thai, cậu lại biến mất, đi chăm sóc những người phụ nữ khác!"

"Bố, bố đang nói cái gì?"

Hà Minh thoát khỏi vòng tay của bố tôi, đến bên tôi, có chút phấn khích kể cho tôi nghe.

"Tiểu Ngọc, tối hôm qua A Lệ sinh con trai."

Hà Minh hưng phấn đến mức không chú ý tới vẻ mặt kỳ quái của tôi.

Bố tôi tức giận và đ.ấ.m vào mặt hắn.

.

"Tiểu Ngọc đang nằm trên giường bệnh, cậu không thèm quan tâm, lại đi quan tâm người khác!"

Hà Minh tỉnh táo lại, nhìn cái bụng phẳng lì của tôi, trong mắt xuất hiện lên một cảm xúc vi diệu.

"Tiểu Ngọc, đứa bé đâu?"

"Tối hôm qua anh rời đi không bao lâu, em bị đau bụng dữ dội, đứa nhỏ bị sinh non, không thể cứu được."

Nhắc đến đứa nhỏ là tôi rơi nước mắt. Vẻ mặt Hà Minh cũng không đến nỗi bối rối mà bình tĩnh an ủi tôi.

"Không sao đâu, Tiểu Ngọc. Chúng ta còn trẻ, nếu chăm sóc tốt sức khỏe thì sau này chúng ta sẽ có con thôi."

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện hay,văn án không liên quan.

    Ny 1 tuần trước · Trả lời

    Loading...