Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔ ANH - 2

Cập nhật lúc: 2024-10-17 13:48:21
Lượt xem: 1,079

Một ngày nọ, ta phát hiện ra bí mật nhỏ của Phương Phong Niên.

 

Hắn tự nhốt mình trong thư phòng, không phải để đọc sách, mà là để chạm khắc một khối gỗ.

 

Nghĩ rằng sinh thần của ta sắp đến, trong lòng ta cảm thấy ngọt ngào.

 

Đó chắc hẳn là quà sinh thần của ta.

 

Nhưng đến ngày sinh thần, ta đợi cả ngày, hắn vẫn không mang món quà ra.

 

Ta sốt ruột, nhắc hắn.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Phu quân, chàng có quên tặng thiếp thứ gì không?"

 

Ta chạy vào thư phòng, tìm ra bức tượng gỗ nhỏ mà hắn khắc.

 

Dù nó chẳng giống ta chút nào, nhưng đó là tấm lòng của phu quân.

 

"Ta đã nói là đừng đụng vào đồ của ta."

 

Hắn giận dữ giật lại bức tượng gỗ.

 

Rồi "rầm", hắn đóng sầm cửa thư phòng lại.

 

Hôm đó, ta ôm gối khóc suốt cả đêm.

 

Nhưng ngày hôm sau, Phương Phong Niên đã xin lỗi, và ta lại tha thứ cho hắn.

 

Hắn nói bức tượng không giống ta, sẽ khắc một cái mới cho ta.

 

Ta đợi mãi, đợi đến bây giờ vẫn chưa thấy bức tượng mới đó đâu.

 

Ta thật ngốc, giờ mới nhận ra.

 

Khi đó hắn khắc bức tượng gỗ, vốn không phải là ta.

 

Chắc chắn đó là nàng Diệu Nhi mà hắn luôn giấu trong lòng.

 

***

 

2

 

Ngồi trên xe ngựa, gió lớn làm nước mắt ta chảy xuống.

 

Phu xe quay đầu lại nhìn ta, ngạc nhiên hỏi: "Tô đại phu, sao cô lại khóc?"

 

"Do gió cát quá lớn, làm cay mắt ta thôi."

 

"Ồ, phía trước đường khó đi, chúng ta phải nghỉ lại đây một đêm."

 

Ta bước xuống xe, lấy ra bình nước và uống một ngụm.

 

Lửa trại bùng lên, khói bếp bốc lên cuồn cuộn, mặt trời lặn dần xuống phía chân trời, đỏ rực và tròn xoe.

 

Màu đỏ tươi ấy giống hệt như quả lựu nhà Thúy Hoa hàng xóm.

 

Ta lại nhớ đến câu chuyện đó.

 

Hai tháng trước, cây lựu nhà Thúy Hoa vì mọc quá cao nên một nhánh cây đã vươn sang vườn nhà ta.

 

Nhánh đó nở một bông hoa, sau đó kết thành một quả lựu.

 

Ban đầu nó còn xanh, rồi dần dần lớn lên, đỏ mọng như một chiếc đèn lồng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/to-anh/2.html.]

Ngày nào ta cũng ngắm quả lựu, định bụng khi nó chín sẽ bảo Thúy Hoa hái đi.

 

Nếu để chín quá, nó sẽ nứt ra, thu hút côn trùng, và phí cả quả lựu ngon lành.

 

Nhưng trước khi lựu kịp chín, nó đã biến mất.

 

Thúy Hoa nói ta là kẻ trộm.

 

Nàng đến đòi ta bồi thường một quả lựu.

 

"Ta không ăn cắp, ta không thích ăn lựu chua."

 

"Ngươi không ăn cắp, sao ngươi biết quả lựu đó chua?"

 

"Hôm đó ta nghe ngươi nói với A Ngưu, nhà ngươi trồng toàn là lựu chua."

 

"Ồ, ta chưa từng nói vậy."

 

Phương Phong Niên không nói lời nào, liền trả tiền bồi thường cho Thúy Hoa.

 

Hắn nhìn ta với ánh mắt đầy thất vọng và chán ghét, như thể đang nhìn một trái cây bị sâu đục.

 

Ta muốn thanh minh, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, đành nuốt nỗi cay đắng vào lòng.

 

Tại sao hắn lại không tin ta?

 

Vợ chồng chẳng phải nên tin tưởng lẫn nhau hay sao?

 

Nhưng rồi ta lại tự an ủi.

 

Không sao cả, ít nhất ta vẫn còn một mái nhà.

 

Cho đến nửa tháng trước, khi nghe hắn nói những lời đó, ta mới biết mình đã sai ngay từ đầu.

 

Sư phụ đã từng dạy rằng, "gieo gì gặt nấy".

 

Phương Phong Niên chưa bao giờ thật lòng muốn cùng ta xây dựng một gia đình.

 

Vậy nên, ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã không hề gieo trồng hạt giống nào cả, dù là hạt dưa hay hạt đậu.

 

Chúng ta, vì thế, sẽ chẳng bao giờ thu hoạch được gì.

 

Ta ngẩng đầu lên, nuốt viên thuốc trong tay.

 

Lại thêm nửa tháng nữa trôi qua, xe ngựa cuối cùng cũng đến doanh trại quân đội Trấn Bắc.

 

Quân y được phân phối theo đơn vị trong doanh trại, và ta được phân vào doanh tiên phong.

 

Người cùng ở với ta là một bà cụ khoảng hơn năm mươi tuổi.

 

Bà có dáng người đầy đặn, trông khỏe mạnh hơn nhiều so với phụ nữ Trung Nguyên.

 

Bà nói bà họ Tôn, nhà ở gần thành Diệp, không xa nơi này.

 

Vài năm trước, quân Hung Nô đã xâm nhập vào làng của bà giữa đêm, cướp gia súc và g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả đàn ông trong làng.

 

Trong số đó có chồng và ba đứa con trai của bà.

 

Tôn bà bà được quân Trấn Bắc cứu thoát, không còn chỗ để đi nên bà ở lại doanh trại, làm việc như một người giúp việc.

 

Tôn bà bà nhìn ta từ đầu đến chân, thắc mắc hỏi: "Tô đại phu, sao cô trẻ thế này lại đến đại doanh một mình?"

 

"Ta bỏ nhà ra đi, tình cờ thấy thông báo tuyển quân y ở biên cương, thế là đến."

 

"Trời ơi, vậy thì phu quân của cô chắc lo lắng lắm."

Loading...