Chạm để tắt
Chạm để tắt

TÌNH YÊU HỢP PHÁP - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-23 19:56:34
Lượt xem: 2,434

Tôi tức giận gõ cửa, cửa vừa mở hé ra một chút, tôi đã chống hông và m ắ n g một trận té tát.  

 

"Này, chó nhà anh t r ộ m đồ ăn tôi gọi bên ngoài suốt mấy ngày rồi, anh định bồi thường thế nào đây?"  

 

Người đàn ông vừa tắm xong còn đang quấn khăn, tóc ướt sũng, đẩy cửa ra nhìn thấy tôi thì sững sờ.  

 

Ánh mắt tối đi một chút, anh ta trầm giọng lên tiếng: "Cho tôi số điện thoại, tôi từ từ bồi thường cho cô."

 

1

Có một tin xấu và một tin tốt.  

 

Tin xấu là xưởng may quần áo cho người trung niên của nhà tôi đã bị phá sản.  

 

Tin tốt là tôi đã được một nhà tuyển dụng mắt mù tuyển vào làm việc, hơn nữa, đó còn là một công ty lớn.  

 

Nhưng phòng thiết kế chỉ có mỗi mình tôi, chuyện này... có hợp lý không?

 

2

Khi tôi nhận được thông báo phỏng vấn từ Thiên Nhất, tôi không dám tin, hồ sơ gửi bừa mà cũng được chọn?  

 

Dù lòng tôi đầy nghi ngờ, nhưng vẫn hào hứng đến đó.  

 

Không còn cách nào khác, tối đó mẹ tôi đã loan tin tôi được Thiên Nhất tuyển dụng khắp xưởng may đã phá sản của nhà tôi.  

 

Tôi cố kéo tay mẹ: "Mẹ, chưa chắc chắn đâu! Người ta chỉ gọi con đi phỏng vấn, có được hay không còn phải xem ý trời. Mẹ đừng nói bừa!"  

 

Nhưng mẹ tôi lại lờ đi, tin đồn lan xa.

 

Mọi người trong xưởng đều vây quanh tôi, ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Tô Tô, có thật không? Cháu sắp làm việc ở công ty lớn rồi sao?"  

 

Tôi chỉ là một nhà thiết kế quần áo cho người trung niên, công ty lớn như vậy có cần tôi không?  

 

Nhìn ánh mắt rực sáng của họ, tôi đành gật đầu: "Đúng vậy, Thiên Nhất đúng là có con mắt tinh tường, họ mời cháu nhiều lần lắm rồi nên lần này cháu sẽ cho họ một cơ hội."  

 

Dì Lý thân thiện nắm tay tôi: "Tô Tô, cháu nói công ty gì? Thiên gì? Dì không nghe rõ."  

 

Tôi ghé sát tai bà: "Tên là tập đoàn Thiên Nhất."  

 

"Cái gì?"  

 

Tôi nói to hơn: "Thiên Nhất!"  

 

"Gì cơ? Tai dì không nghe rõ!"  

 

Tôi hét lên: "Thiên Nhất, dì Lý, là Thiên Nhất."  

 

Dì Lý vỗ tay tôi: "Tốt, tốt lắm! Ngon lắm! Chắc chắn đãi ngộ tốt."  

 

Tôi: "...."

 

3,

Đối diện với giám đốc nhân sự của Thiên Nhất, tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy một chút, tự nhủ: "Đừng căng thẳng, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."  

 

Giám đốc nhân sự ngồi nghiêm chỉnh, tay lật qua lật lại hồ sơ của tôi, biểu cảm trên mặt rất phong phú.  

 

Một lúc sau, giám đốc nhân sự ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp: "Cô là nhà thiết kế trang phục người già?"  

 

Tôi nghiêm túc gật đầu: "Vâng, đúng vậy."  

 

"Trước đây cô Tô đã có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này chưa?"  

 

"Vâng, nhà tôi mở xưởng may quần áo cho người già."  

 

Giám đốc nhân sự đẩy kính: "Xin hỏi hiện tại xưởng của quý công ty phát triển thế nào?"  

 

Tôi cười khô khan: "Hiện tại đang trong tình trạng phá sản."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-hop-phap/chuong-1.html.]

 

Giám đốc nhân sự ngừng đẩy kính, không khí trở nên cực kỳ vi diệu, cả tôi và ông ấy đều im lặng.  

 

Một cuộc điện thoại đã cứu tôi, giám đốc nhân sự cung kính nhận điện thoại, dường như đầu bên kia là một người rất quan trọng.  

 

Không biết đầu dây bên kia nói gì, sau khi cúp máy, giám đốc nhân sự thay đổi ba trăm sáu mươi độ, ông ấy mỉm cười thân thiện với tôi: "Cô Tô, dựa trên hồ sơ và cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta, tôi cảm thấy cô là một nhà thiết kế trang phục rất xuất sắc, công ty chúng tôi rất cần người tài như cô. Cô có sẵn lòng gia nhập công ty chúng tôi không?"  

 

Trời ạ, tôi còn không biết mình xuất sắc đến thế nào cơ, tôi xúc động tiến lên bắt tay giám đốc nhân sự: "Sẵn lòng, rất sẵn lòng, được gia nhập quý công ty là vinh hạnh của tôi."  

 

Nhưng khi được giám đốc nhân sự dẫn đi tham quan phòng thiết kế của công ty, tôi ngớ người, phòng thiết kế không có một ai cả.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Công ty lớn như vậy, mà không có ai làm việc ở phòng thiết kế cả?  

 

"Này, giám đốc Lưu, các đồng nghiệp khác ở phòng thiết kế đâu rồi?"  

 

Giám đốc Lưu vỗ vai tôi: "Cô cũng biết đấy, công ty chúng tôi chuyên về bất động sản, hiện tại muốn phát triển đa dạng, nên gần đây công ty định thử nghiệm trong ngành thời trang. Cô là nhà thiết kế trang phục đầu tiên và cũng là trưởng phòng thiết kế của chúng tôi, cố gắng làm việc cho tốt, tương lai phía trước rất rộng mở."  

 

Tôi ngạc nhiên đến không thể khép miệng, trời ạ, ông bị ngu hay vận may của tôi quá lớn nhỉ, sao lại gặp được chuyện tốt thế này?

 

Tôi không dám tin hỏi lại giám đốc Lưu: "Vậy nên, văn phòng lớn như thế này chỉ dành cho mình tôi?"  

 

Giám đốc Lưu gật đầu: "Chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của cô để giúp cô phát huy tài năng. Cô Tô có yêu cầu gì cứ việc đề xuất nhé."  

 

Tôi vội vã xua tay: "Không cần, không cần đâu, giám đốc Lưu cứ gọi tôi là Tiểu Tô được rồi."  

 

"Tiểu Tô là tên mà chủ tịch của chúng tôi mới thích hợp gọi."  

 

Mặc dù tôi không hiểu tại sao giám đốc Lưu lại nói vậy, nhưng niềm vui như bánh rơi từ trên trời xuống làm tôi choáng váng.  

 

Đến nỗi khi rời khỏi công ty, tôi vẫn cảm thấy lâng lâng.

  

Đi qua góc hành lang của công ty, tôi vô tình va vào n.g.ự.c một người đàn ông, ôi trời, cơ n.g.ự.c này, cứng quá, qua lớp áo tôi cũng cảm nhận được thân hình của người này rất tuyệt.

 

Người đàn ông thuận thế ôm eo tôi, tôi xoa xoa cái mũi đau nhức, ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt đen láy.  

 

Tóc đen, sống mũi cao, bộ vest chỉnh tề, cao 1m85.  

 

Anh ta nhìn tôi chăm chú, tôi bị ánh mắt đó làm nóng lên, muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh ta, nhưng anh ta không hề buông lỏng tay, thậm chí còn siết chặt hơn.  

 

"Đi đường cẩn thận."  

 

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi.  

 

Tôi ngẩn ra, không ngờ giọng anh ta lại hay như vậy, chỉ là có hơi lạnh lùng, như đang kiềm chế điều gì đó.  

 

Đang lúc tôi không biết phải làm sao, tiếng gọi “Chu tổng” đã phá vỡ bầu không khí vi diệu này.

 

Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay anh ta, anh ta liếc nhìn tay mình, rồi quay lại nhìn người vừa gọi.  

 

"Có chuyện gì?"  

 

Lần này còn lạnh lùng hơn vừa nãy nhiều.

 

Người kia dường như đã quen với thái độ của anh ta: "Chu tổng, tổng giám đốc Lục của Thịnh Hoa đang đợi ngài trong văn phòng."  

 

Anh ta nhíu mày, thản nhiên nói: "Chẳng phải Hứa Cách ở đó sao?"  

 

"Hứa tổng nói, tổng giám đốc Lục của Thịnh Hoa khó tính giống hệt ngài ngài, anh ấy không giải quyết được."  

 

Đứng ngẩn ra một lúc, tôi chợt hiểu ra, người đàn ông này chính là Chu Chấp, tổng giám đốc lạnh lùng của Thiên Nhất?  

 

Trời ạ, tôi gặp vận gì mà chưa chính thức đi làm đã đụng phải sếp lớn nhất của Thiên Nhất, lại là Chu Chấp nổi tiếng khó chơi nữa chứ.  

 

Tôi có một căn b ệ n h lạ, đó là căng thẳng khi gặp lãnh đạo, vì vậy, khi họ nói chuyện, tôi nhanh chóng lẻn đi, dù sao thì anh ta cũng không biết tôi là ai.  

 

Nhưng, tôi đã bỏ qua ánh mắt sâu thẳm của Chu Chấp.

 

Loading...