Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-09-13 11:33:48
Lượt xem: 27

Nghê Hạ nhìn những thứ trong túi xách, áo lông cổ tròn, áo gió tối màu, quần jean, giày vải...Còn có cả một chiếc khăn quàng cổ màu vàng to sụ.

 

Đầy đủ mọi phục trang, Nghê Hạ lật giở một lúc, không thể không nói mắt nhìn của Tiểu Nguyên khá được, mấy thứ này phối hợp với nhau cũng rất đẹp.

 

Có điều, chỉ là kiểu dáng quần áo bình thường, nhưng nhãn hiệu thì đều là mấy nhãn có trong tủ của Hạ Dĩ San, mỗi một chiếc đều không hề rẻ. Chậc chậc, quả nhiên là nhân vật cấp ảnh đế, chỉ ra ngoài có một chuyến mà cũng phải ăn vận cho thật sang chảnh.

 

Nghê Hạ cảm thán xong liền thay quần áo. Lúc cô đi ra, Hoắc Thiệu Hàng cũng đã thay xong rồi. Anh cởi bỏ bộ âu phục lịch thiệp, thay một chiếc áo khoác dài sẫm màu, đội mũ, đeo kính râm, trông không khác gì những người đi lại ngoài đường.

 

Thế nhưng, quần áo kiểu dáng bình thường mặc lên người anh vẫn có điểm khác. Suy cho cùng thì dáng người đẹp, mặc đại một bộ cũng có thể trở thành người mẫu trên tạp chí.

 

Hoắc Thiệu Hàng đi đến trước mặt Nghê Hạ, đảo mắt đánh giá một chút. Vì Nghê Hạ cởi giày cao gót, nên trước mặt anh, trông cô nhỏ nhắn hơn hẳn.

 

Hoắc Thiệu Hàng không khỏi nhướng mày. Quần jean, giày vải, kiểu ăn vận như học sinh khiến cô trong càng thanh tú hơn, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh, làm cho anh có cảm giác như thấy được cô bé mười mấy năm trước, hơi quấn người, nhưng lại vô cùng đáng yêu.

 

"Nhớ đeo khăn vào đấy, ra ngoài ăn cơm thôi."

 

"Mình đi đâu ạ?", Nghê Hạ đuổi theo anh.

 

"Ừm... Muốn ăn gì nào?", Hoắc Thiệu Hàng dừng lại nhìn cô.

 

Nghê Hạ đói quặn bụng rồi, giờ cô muốn ăn canh xương bò Thượng Hải, bánh bao chiên, cả mì chua cay nữa... Đó đều là những món Thượng Hải mà cô mê nhất.

 

Nghĩ thế, cô liền buột miệng nói hết ra.

 

"Khẩu vị không thay đổi chút nào.", Hoắc Thiệu Hàng cười nói.

 

"Phải đấy, ngày trước anh từng đưa em đi ăn, hương vị đấy em vẫn còn nhớ cho đến bây giờ, quá ngon luôn.", Nghê Hạ nhớ tới lúc Hoắc Thiệu Hàng còn chưa nổi tiếng, anh hay giấu mẹ cô đưa cô ra ngoài ăn vặt, vì thế nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

 

Hoắc Thiệu Hàng cũng nhớ lại lúc đó, anh cong môi cười, "Được, vậy thì đi ăn."

 

"Hả? Em nói đùa thôi, bọn mình làm sao đi ăn ở đấy được nữa, nhiều người lắm, anh sẽ bị vây xung quanh mất.", Nghê Hạ xua tay, "Vẫn nên đến nhà hàng đi, đặt một phòng riêng."

 

"Không được."

 

Nghê Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Hoắc Thiệu Hàng nhẹ nhàng nói, "Đột nhiên hôm nay anh lại muốn ăn canh xương bò, bánh bao chiên."

 

Nghê Hạ, "..."

 

Hoắc Thiệu Hàng quả nhiên lái xe đến trước một cửa tiệm. Đây là cửa tiệm trước kia, mở cửa mười mấy năm, càng ngày càng đông khách. Có điều, vì là tối muộn nên trong tiệm không có quá nhiều người, chỉ có mấy bàn khách mà thôi.

 

"Choàng khăn vào, che cả lên mặt đi.", Hoắc Thiệu Hàng lấy từ sau xe ra một chiếc khăn, thuần thục che gần hết khuôn mặt, chỉ để hở mỗi cặp kính râm.

 

Nghê Hạ nhìn anh mà không nhịn được cười, "Như này mà ra ngoài trông giống ông chú quái đản thật đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-49.html.]

 

Hoắc Thiệu Hàng khựng lại, dở khóc dở cười lấy khăn cho cô, "Hết cách, làm ông chú quái đản bao nhiêu năm rồi."

 

Anh dùng một tay quấn khăn vào cổ cô. Vì hành động này nên hai người cách nhau rất gần, phả vào mặt cô là hơi thở của anh.

 

Nghê Hạ nhìn anh mà buồn bực nghĩ, cũng may có cái khăn che gần hết khuôn mặt, bằng không chắc anh sẽ trông thấy ánh mắt quẫn bách của cô ngay...

 

Tiết trời đang lạnh, đeo khăn to sụ cũng chẳng có gì kỳ quái, hơn nữa đang khi vắng khách, lúc hai người đi vào không hề gây sự chú ý.

 

"Chào anh chị, anh chị muốn ăn gì?"

 

Nghê Hạ đi trước Hoắc Thiệu Hàng, cô cướp lời, "Bánh bao chiên, thịt lợn viên, canh xương bò... Cả cái này, cái này nữa... Đóng gói mang về hết nhé."

 

Người phục vụ nhớ được luôn, "Được, chị chờ một lát nhé."

 

Hoắc Thiệu Hàng từ phía sau đưa một tấm thẻ cho người phục vụ, cô bé đó nhận lấy, sau đó bất giác ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Thân hình chuẩn thật đấy, mỗi tội che mặt kín quá!

 

Nghê Hạ và Hoắc Thiệu Hàng ngồi xuống ghế chờ. Nghê Hạ che nửa mặt, đôi mắt quan sát đầy vẻ cảnh giác.

 

"Nhìn anh làm gì?", Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười.

 

"Thú vị, lại còn kích thích nữa chứ.", Nghê Hạ ra chiều thần bí nói, "Đi theo đại minh tinh, cảm giác khác hẳn."

 

Đôi mắt sau cặp kính râm của Hoắc Thiệu Hàng ẩn hiện ý cười, "Em thì không phải sao?"

 

"Em làm sao so với anh được.", Nghê Hạ buông thõng tay, "Cứ cho là bị phát hiện đi, cùng lắm là bị bới ra ít ảnh, còn anh thì không, anh sẽ làm cho chỗ này chật như nêm như cối."

 

Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, "Thế, đến lúc đấy phải phiền Nghê cô nương giải cứu rồi."

 

"Hả? Em cứu anh chẳng phải càng cứu càng phiền sao?", Nghê Hạ cười nói, "Tiêu đề trên báo ngày mai sẽ là, Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ lén gặp nhau ở quán bánh bao chiên bị fan bao vây, c.h.ế.t cười."

 

"Không phải khá tốt sao?", đột nhiên Hoắc Thiệu Hàng nói.

 

Nghê Hạ giật mình, tốt chỗ nào chứ...

 

"Chào anh chị, đồ của anh chị được rồi ạ.", người phục vụ chặn ngang dòng suy nghĩ của Nghê Hạ.

 

Hoắc Thiệu Hàng đứng dậy xách đồ, "Cảm ơn."

 

Hoắc Thiệu Hàng ra hiệu bảo Nghê Hạ đi. Đột nhiên, cô bé phục vụ lại hỏi, "Xin hỏi, anh có phải là người nổi tiếng không ạ?"

 

"..."

 

Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ nhìn nhau.

Loading...