Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-09-12 19:40:24
Lượt xem: 26

\Nghê Hạ nhìn Hoắc Thiệu Hàng, "Bên đạo diễn Phạm làm thế nào đây? Xe của ai thế?... Sao anh biết đi đường kia không có phóng viên?"

 

Hỏi một lúc mấy câu liền. Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng ẩn ý cười, "Công chúa nhỏ muốn ra ngoài thì anh phải nghĩ cách chứ. Bằng không, cô ấy lại giận anh thì làm thế nào đây?"

 

Nghê Hạ sửng sốt, khuôn mặt lập tức đỏ hồng. Sao đột nhiên anh lại dùng giọng điệu mười mấy năm trước để nói chuyện thế này?

 

Công chúa nhỏ... Đó là biệt danh cô tự xưng hồi tám tuổi. Trời ơi, nghĩ lại thật đúng là mất mặt!

 

"Được rồi, không cần nghĩ nhiều làm gì, anh chào đạo diễn Phạm rồi, xe cũng là của anh ta. Còn về đường thì chung quy phóng viên cũng không nhiều đến nỗi có thể vây quanh trang viên được đâu."

 

"Ừm..."

 

"Đói đúng không?", Hoắc Thiệu Hàng hỏi.

 

Nghê Hạ thật thà gật đầu, cô sắp đói đến mức bụng dán sau lưng rồi. Nhưng mà, để giữ vóc dáng, vừa nãy cô mới ăn được mấy miếng bánh kem.

 

"Vậy mình đi ăn."

 

"Hả? Cứ thế này đi á?"

 

Hoắc Thiệu Hàng liếc nhìn bộ lễ phục của cô, "Em nói xem."

 

"..."

 

Hoắc Thiệu Hàng dừng xe, mở cửa giúp Nghê Hạ, "Đi thay quần áo trước đã."

 

"Đây là đâu?"

 

"Nhà anh.", Hoắc Thiệu Hàng giúp cô chỉnh lại áo, sau đó dắt cô đi vào thang máy.

 

Bãi đỗ xe ngầm vào buổi tối rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lộc cộc từ giày cao gót của cô. Nghê Hạ quan sát, chỗ này nhất định là một khu nhà cao cấp. Hoắc Thiệu Hàng đúng là, chỗ nào cũng có nhà riêng.

 

Sau khi vào nhà, Hoắc Thiệu Hàng ra hiệu bảo cô ngồi xuống, rồi rót cho cô một cốc nước, "Chờ một chút, anh bảo trợ lý mang quần áo đến."

 

"Mua mới à? Thật ra anh có thể đưa em về nhà mà."

 

Hoắc Thiệu Hàng ngồi xuống cạnh cô, "Quá phiền phức, thay luôn ở đây rồi mình ra ngoài ăn. Em xem, anh cũng phải thay quần áo mà."

 

Nghê Hạ nhìn bộ âu phục của anh. Thôi được rồi, đúng thật...

 

Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Thiệu Hàng đổ chuông. Là Quý Thư Bạch. Hoắc Thiệu Hàng bắt máy.

 

"A lô, lão Hoắc, ông được nhỉ? Cứ thế mà đi à?"

 

"Có việc.", Hoắc Thiệu Hàng hờ hững đáp.

 

"À, có việc, thế sao Nghê Hạ cũng không thấy đâu?", Quý Thư Bạch cười gian, "Nói, hai người đi đâu? Chậc chậc, nếu không phải ở đây đông người, thì ông với Nghê Hạ đồng thời biến mất chắc chắn sẽ bị phát hiện. Không đúng, không đúng, hẳn là có người biết đấy, ví dụ như Thẩm Tòng Ngưng kia kìa, tôi cá là cô ta nhất định để ý thấy."

 

Hoắc Thiệu Hàng, "... Không có việc gì thì cúp đây."

 

"Này này này! Lúc nào công khai nhớ phát kẹo mừng đấy nhé!"

 

"Tút tút tút..."

 

Nghê Hạ thấy Hoắc Thiệu Hàng cất điện thoại, "Quý Thư Bạch ạ?"

 

"Ừ."

 

"Anh ấy hỏi gì đấy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-48.html.]

 

"Không có gì, chỉ hỏi anh sao tự dưng không thấy đâu."

 

"À..."

 

Lại yên tĩnh. Nghê Hạ phát hiện ra, sau khi Hoắc Thiệu Hàng biết cô là Hạ Dĩ Hàm, cô lại càng bất an. Sao cứ cảm thấy là lạ!

 

"Mẹ em có khỏe không?"

 

Nghê Hạ ngây ra, "Dạ, mẹ em vẫn ổn."

 

"Ở Mỹ à?"

 

"Vâng..."

 

Hoắc Thiệu Hàng mím môi, "Sau khi thầy Hạ ly hôn, anh từng hỏi ông ấy."

 

"Dạ?", Nghê Hạ quay đầu nhìn anh, "...Hỏi gì ạ?"

 

"Hỏi em.", ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng trên cô, "Anh hỏi ông ấy, em với mẹ em đi đâu, sau này có quay về không."

 

Nghê Hạ mở to hai mắt.

 

Hoắc Thiệu Hàng bất đắc dĩ cười khổ, "Nhưng mà, thầy Hạ cũng không biết hai mẹ con em đi đâu. Bạn nhỏ Hạ Dĩ Hàm, em cứ thế đi luôn, đến một tiếng chào mà cũng không chịu nói với anh ư?"

 

Tình huống xoay ngược lại.

 

Nghê Hạ chớp chớp mắt, trước giờ cô vẫn ấm ức nghĩ là Hoắc Thiệu Hàng quên mình, vậy mà lúc này lại thành cô đi không lời từ biệt, rõ là một kẻ vô tâm.

 

"Không phải, mẹ em đi gấp quá, bà ấy muốn một đao chặt đứt luôn. Em theo mẹ ra nước ngoài... Lúc đấy buồn quá, em cũng quên mất... Em xin lỗi."

 

Hoắc Thiệu Hàng đưa tay xoa đầu cô, nhìn qua không thấy cử chỉ thân mật này có gì không ổn cả, "Biết sai là tốt rồi, coi như em nợ anh một lần."

 

Nghê Hạ bĩu môi, "Thừa nước đục thả câu..."

 

"Hả? Thả câu á?", Hoắc Thiệu Hàng cười như không cười, "Nói đến chuyện thừa nước đục thả câu, người nào đó còn làm tốt hơn đấy."

 

Nghê Hạ ngẩn ngơ, bất giác nhớ đến hôm say rượu cưỡng hôn anh.

 

Anh đang nói cô nhân lúc say...thả câu sao? Hơn nữa còn là, thả câu cướp sắc...

 

"Reng!", chuông cửa reo lên, Nghê Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, có cảm giác như được giải cứu.

 

Hoắc Thiệu Hàng hơi nhếch khóe môi, đứng dậy ra mở cửa.

 

"Quần áo để đâu đây ạ?", trợ lý Tiểu Nguyên đi vào, ánh mắt đảo qua chỗ Nghê Hạ.

 

"Để dưới đất đi.", Hoắc Thiệu Hàng thoải mái nói.

 

Tiểu Nguyên ngoan ngoãn đặt mấy túi quần áo xuống đất, trong lúc đó còn không quên khách sáo chào Nghê Hạ.

 

Ánh mắt Tiểu Nguyên hấp háy. Nghê Hạ cũng ý thức được rằng, tối muộn mà cô lại xuất hiện ở nhà riêng của Hoắc Thiệu Hàng thì thật mờ ám, nhưng, cô cũng không thể giải thích được gì.

 

"Không có việc gì nữa, cậu có thể đi được rồi.", Hoắc Thiệu Hàng hờ hững ra lệnh đuổi khách.

 

Tiểu Nguyên gật đầu, yên lặng ra khỏi cửa.

 

"Thay quần áo đi.", Hoắc Thiệu Hàng đưa túi cho cô.

 

Nghê Hạ nhận lấy, xách túi đi vào nhà vệ sinh.

Loading...