Tỉnh táo - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:28:53
Lượt xem: 478

7

Ta tháo tấm ga trải giường dính m..áu mà Cố Nhượng Trần nằm lên, chuẩn bị vứt đi. Đột nhiên, xa xa ngoài nhà có một giọng nói vang lên: "A Doanh!"

Giọng nói quen thuộc làm ta giật mình. Sau đó, một bóng người lao vào, mang theo một chút lạnh thấu xương. Ta quay lại và bắt gặp một đôi mắt vui vẻ. Tóc của thiếu niên được buộc cao, khuôn mặt như ngọc đã không còn vẻ trẻ con nữa. Mặc bộ quân phục, vẻ ngoài càng đẹp đẽ hơn. Đã nhiều năm không gặp nhưng tính tình nóng nảy vẫn không thể thay đổi được.

"A Túc? Ngươi về rồi à?" Ta hơi ngạc nhiên.

An Túc và ta là bạn thân thời thơ ấu. Nhưng thực ra mối quan hệ của ta với hắn giống như chị em hơn.

Không lâu sau khi ta được trưởng thôn đưa về, trưởng làng lại nhặt them An Túc. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, bộ y phục rách nát của An Túc dính đầy m..áu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dính đầy vảy m..áu.

Dù hắn vẫn còn là một đứa trẻ nhưng ta nhìn thấy lệ khí trong mắt hắn, giống như một con sói con. Nhưng hắn rất tốt với ta, có được gì tốt là hắn đều để lại cho ta.

Khi ta lớn lên, hắn luôn thích gọi ta là "A Doanh" với nụ cười trên môi.

Có một lần, ta bị lão Nhị nhà họ Trần ở trong thôn quấy rầy, ta không muốn để ý tới, nhưng khi ta xoay người rời đi, An Túc không biết từ đâu lao ra, đẩy Trần Nhị ngã xuống đất, đánh hắn.

Đã nhiều năm chưa từng thấy An Túc như thế này, mỗi cú đ.ấ.m hắn đánh ra dường như đều chứa đầy uy lực c..hết người.

Ta lo lắng hắn sẽ vô tình đánh c..hết Trần Nhị nên bước tới kéo hắn ra.

Ánh mắt chống đối của hắn dịu lại khi chạm vào ta, mỉm cười dịu dàng với ta và nói: “Ta không đánh nữa, A Doanh không có việc gì là được.”

Lúc đó ta mới nhận ra hóa ra hắn chỉ đang giấu đi giai góc trước mặt ta mà thôi.

Sau đó, khi quan phủ tuyển quân, An Túc chạy đến chỗ ta nói: "A Doanh, ta muốn tòng quân. Ta sẽ thành tướng quân, sau đó ta sẽ dẫn A Doanh vào kinh xem phong cảnh.”

Lúc đó hắn nhìn ta nghiêm túc, ánh mắt trong veo.

Đã nhiều năm rồi.

Ở kiếp trước, An Túc không về sớm như vậy. Khi đó, Cố Nhượng Trần đã sống ở nhà ta đã lâu, ta và người này lâu ngày sinh tình.

Ngay khi An Túc quay lại, hắn tỏ ra thù địch mạnh mẽ với Cố Nhượng Trần. An Túc nói với ta rằng người này không hề đơn giản, bảo ta đừng trao chân tình cho hắn.

Nhưng kiếp trước ta đã chọn tin tưởng Cố Nhượng Trần, tin vào phán đoán của chính mình nên đã xảy ra tranh chấp với An Túc.

An Túc trong cơn tức giận trở về trong quân ngũ, đến khi ta bị ám sát cũng chưa gặp lại hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-tao/4.html.]

Chỉ là không biết, sau này hắn có trở thành đại tướng quân không?

8

Nhìn thiếu niên khí phách trước mặt lúc này, ta không khỏi có chút kinh ngạc.

An Túc nhìn thấy phản ứng vừa rồi của ta, lông mày lập tức nhíu lại: "Sao vậy, không chào đón ta về à?"

Ta không khỏi bật cười khi nhìn nét mặt hắn thay đổi nhanh chóng như thể lật sách.

"Chắc chắn phải chào đón, nhưng có thể cho phép ta ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột này được không?"

An Túc nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên sáng lên, nhìn ta cười hiền hành: "Đương nhiên là được rồi, A Doanh."

Hắn kéo ta ngồi xuống, bắt đầu hỏi han mọi điều về tình hình hiện tại của ta. Ta bất lực cười: “Mọi chuyện đều ổn, còn đệ, sao đột nhiên quay về?”

“Đương nhiên là xin nghỉ rồi!” An Túc chính trực nói: “Ta vừa được thăng chức phó tướng, hơi nhớ tỷ nên xin nghỉ vài ngày để về gặp đó."

Ta nhìn vẻ nghiêm túc của hắn, thực ra cái đuôi của hắn đung đưa sắp chọc trời rồi.

"Ừ, An Túc rất giỏi." Ta gật đầu, mỉm cười nói.

An Túc nhướng mày, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

“Nhân tiện, A Doanh,” hắn nhìn ta, tựa như suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói, “Lúc còn chưa vào đây, ta nghe dì Lý nhà bên nói... tỷ thu nhận một nam nhân à?"

Ta giật mình, sau đó bình tĩnh đáp: “Không, Tần Lan vừa đưa hắn đi.”

An Túc nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn muốn xác nhận lại: "Thật sao?"

"Ta đã bao giờ nói dối đệ chưa?" Ta cười.

Lúc này hắn mới yên tâm: “Vậy thì tốt, sợ tỷ mềm lòng mà nhận người lạ, dẫn sói vào nhà.”

An Túc luôn lo sợ ta sẽ bị kẻ có lòng riêng lợi dụng. Đáng tiếc kiếp trước ta không quý trọng điều đó.

“Đừng lo, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” Ta nhè nhẹ thở dài.

Sẽ không. Ta sẽ không phạm sai lầm tương tự nữa.

Bình luận

1 bình luận

Loading...