Tỉnh táo - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:59:26
Lượt xem: 508

5

"Thôi Doanh!” Một giọng nữ vang lên, có chút khó chịu không dễ dàng nhận ra: "Nghe nói trông nhà ngươi có mỹ nam à?"

Ta dừng lại, bình tĩnh nhìn chủ nhân của giọng nói đó, Tần Lan. Ả cùng tuổi với ta nhưng luôn không ưa ta, mỗi lần gặp nhau ả phải nói vài câu khó nghe mới được.

Kiếp trước, kể từ khi biết ta mang một người câm về nhà, ả luôn chế giễu ta. Nhưng sau khi Cố Nhượng Trần bình phục lại bị thu hút bởi vẻ ngoài tuyệt vời của hắn, luôn đến châm chọc ta rồi cố gắng thể hiện sự hiện diện của mình trước mặt Cố Nhượng Trần.

Ả cũng không thể chịu nổi khi thấy Cố Nhượng Trần đối xử tốt với ta. Ả thậm chí còn lấy trộm một bức tranh chữ mà Cố Nhượng Trần viết cho ta mang vào thành bán. Chính bức tranh chữ này đã được một quý tộc trong thành phát hiện ra, nhân ra chữ viết của Cố Nhượng Trần, mang quan binh đến thôn đón Cố Nhượng Trần trở về.

Cuối ngày, Tần Lan đến phòng ta, oán hận nói: “Không ngờ vị phu quân câm của ngươi lại là người có m..áu mặt thế, ta đã biết tại sao ngươi lại gặp được một vị phu quân hiền lành si tình như vậy. Chẳng qua cũng chỉ là số mệnh của kẻ bị bỏ rơi, dù may mắn thì sao? Ngàn lượng vàng đưa ngươi cũng tiếc thật đấy”

Giọng điệu gay gắt của ả ở kiếp trước trùng lặp với kiếp này.

Ta nhìn ả, chợt mỉm cười.

Tần Lan nhìn thấy ta như vậy, lui về phía sau một bước, vẻ mặt kỳ quái: "Sao ngươi lại cười?"

“À thì, hôm qua dì Lý vừa mang một mỹ nam đến nhà ta.” Ta nhẹ nhàng cười, “Đến xem không? Thích thì đưa cho ngươi nhé?”

Ngươi thấy đây là phúc khí thì đưa cho ngươi vậy. Để ta xem ngươi có thể khiến Cố Nhượng Trần yêu ngươi kiểu gì?

Tần Lan nghi ngờ nhìn ta, như không tin ta đột nhiên lại tốt bụng như vậy. Cuối cùng vẫn muốn cướp người từ chỗ ta nên nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, đi."

6

Tần Lan vừa vào cửa, nhìn thấy Cố Nhượng Trần, hai mắt sáng lên.

Xem nào, một số người dù có khốn khổ đến đâu, dù có mặc vải thô áo cứng thì vẫn là tuyệt sắc.

“Vậy được không?” Ta bình tĩnh nói: “Nếu thích thì cứ lấy đi.”

Tần Lan nhìn thẳng vào Cố Nhượng Trần, rất lâu sau mới có vẻ nghe được lời ta nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tinh-tao/3.html.]

"Được được được, ta thích người này, cô không được đổi ý đâu đấy." Tần Lan bước tới, đưa tay kéo Cố Nhượng Trần.

Cố Nhượng Trần không có động tĩnh gì kể từ khi chúng ta bước vào cửa.

Khi Tần Lan đưa tay chạm vào hắn, hắn khẽ cau mày, quay người sang một bên để tránh tay Tần Lan.

Ngài vẫn thanh cao như thế, Nhiếp chính Vương điện hạ.

Tay của Tần Lan cứng đờ giữa không trung.

"Hắn..." Ả có chút tức giận, dường như sắp nổi đóa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Nhượng Trần ở cự ly gần, cơn tức giận của ả đột nhiên dịu xuống. Giọng ả thay đổi, giọng điệu dịu dàng: "Về nhà với thiếp nhé? Thiếp sẽ chăm sóc chàng thật tốt."

Ta đứng sang một bên nhìn cảnh này, cúi đầu mỉm cười.

Quả nhiên, Tần Lan không thay đổi chút nào, mặt Cố Nhượng Trần có sức hút quá lớn.

Cố Nhượng Trần không nhìn Tần Lan, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không muốn đi cùng nàng ấy à?” Ta chậm rãi tiến lên hai bước và nói.

Tần Lan lập tức quay đầu lại, cảnh giác nhìn ta chằm chằm: "Ngươi định đổi ý à? Thôi Doanh, ta nói cho ngươi biết, ta nhất định phải mang người này đi." Cứ như sợ ta hối hận vậy

Cố Nhượng Trần ngước lên nhìn thẳng vào ta. Ánh mắt hắn nghiêm túc, khẽ gật đầu. Đó là dáng vẻ ta từng yêu nhất. Nhưng hắn không biết rằng bây giờ ta cực ghét kiểu này.

Ta cười: “Không muốn thì cứ về chỗ cũ đi. Dù thế nào nơi này cũng không giữ ngươi. Đi theo nàng ấy hoặc tự mình rời đi, ngươi chọn đi.”

Cố Nhượng Trần cụp mắt xuống, ánh sáng trong mắt hắn hoàn toàn tắt ngấm.

Cuối cùng, Tần Lan vui vẻ đưa Cố Nhượng Trần đi.

Ta mỉm cười.

Nhìn thấy chưa, hắn ta chỉ dùng thôn Thanh Thạch làm nơi tạm bợ để hồi phục sức khỏe, khiến kẻ địch mất cảnh giác. Ở nhà ai, với hắn có gì khác nhau đâu? Dịu dàng ân cần với ta, đổi thành người khác cũng sẽ như vậy.

Bình luận

1 bình luận

Loading...