Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 8.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-10 23:04:36
Lượt xem: 647

Sau khi xử lý xong vết thương cho Labrador, Sơ Ngữ giải thích kế hoạch cho nó.

 

"Em vào đồn cảnh sát, đừng làm ai bị thương. Chỉ cần kêu lên trước mặt người mặc đồng phục cảnh sát rồi đi, họ sẽ đuổi theo em. Nếu không ai theo, em quay lại kêu tiếp cho đến khi có người theo em thì thôi. Nhớ, đừng cắn ai nhé. Em nhớ đường về nhà chứ?"

 

Labrador gật đầu: "Em có nhớ."

 

"Vậy thì tốt rồi, đi thôi." Sơ Ngữ vỗ nhẹ đầu Labrador để cổ vũ.

 

Labrador với biểu cảm nghiêm túc, như đang hoàn thành một sứ mệnh quan trọng, rời đi một cách đầy kiên quyết.

 

Sơ Ngữ dặn thêm Nhị Lang Thần: "Nhị Lang Thần, em đi theo em ấy đến đồn cảnh sát, lặng lẽ thôi nhé, đừng để ai phát hiện."

 

“Gâu~!”

 

Nhìn theo hai chú chó rời đi, Đại Miêu bỗng nhảy lên người Sơ Ngữ, phấn khích nói: “Ngôn Ngôn, chúng ta cũng đi xem đi! Một thời khắc quan trọng như thế này làm sao có thể không đi chứng kiến tận mắt chứ?”

 

“Đừng nghĩ linh tinh, chị ở đây còn sợ bị phát hiện đây này.”

 

“Tại sao? Chị cũng không phải là kẻ g i ế t người, chị làm việc tốt sao lại phải lo lắng bị nhận ra?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Sơ Ngữ từ tốn nói: “Chị sợ bị người ta nộp lên quốc gia để giải phẫu, tìm hiểu bí mật về khả năng nói chuyện với động vật của chị.”

 

“Ồ! Thật đáng sợ vậy sao?” Đại Miêu run lên: “Vậy được rồi, chị ở đây đi, em đi xem tình hình, lát nữa sẽ trở về sẽ kể cho chị nghe!”

 

Lòng hiếu kỳ hại ch//ết mèo, câu này quả không sai. Sơ Ngữ biết Đại Miêu lúc này tò mò không chịu nổi, vì vậy chỉ dặn dò: “Em phải trốn kỹ đấy, ngàn vạn lần đừng bị phát hiện, nếu không họ sẽ tra ra chị. Khi đó chị chỉ có thể phủ nhận em là mèo của chị, nói em là mèo hoang, lỳ lợm đi theo chị để kiếm ăn, không có liên quan gì đến chị hết…”

 

Đại Miêu nghiêm túc gật đầu: “Ngôn Ngôn yên tâm, nếu mèo bị bắt, tuyệt đối sẽ không liên lụy chị!”

 

Sơ Ngữ lườm nó: “Được rồi, muốn đi thì đi nhanh đi, đừng ở đây diễn phim với chị nữa!”

 

Đại Miêu kêu “Meow ô” một tiếng, vui vẻ chạy ra ngoài.

 

Tại cục cảnh sát, Giản Diệc Thừa cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, một lát sau lại cầm lên, mở giao diện WeChat, ngón tay lướt qua tên Sơ Ngữ, suy nghĩ mãi không biết làm sao để mời cô tối nay đi ăn.

 

Lúc này Lâm Lang từ bên ngoài bước vào, vỗ tay và nói với mọi người trong phòng: “Việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, lại có một con ch.ó đến báo án!”

 

Giản Diệc Thừa giật mình, vội hỏi: “Là con lần trước sao?”

 

“Không phải, là một con Labrador” Lâm Lang nói, quay đầu nhìn đội trưởng Lý Trường Phong: “Con chó báo án còn ở cửa chờ. Lý đội, anh muốn ra xem không?”

 

Lý Trường Phong cũng rất hiếm lạ: “Gần đây chó đều thành tinh sao? Được rồi, lần trước đi hiện trường gặp một vụ á//n m//ạng, điều này cho thấy chó báo án cũng không thể xem thường. Giản Diệc Thừa và Lâm Lang, hai người đi một chuyến, các cậu đã có kinh nghiệm rồi.”

 

“Nếu lần này lại gặp phải một vụ án lớn, hai chúng ta có thể đi chụp phim tài liệu về thế giới động vật.”

 

“Đừng đùa nữa, mau đi đi!”

 

Lần này Lâm Lang học khôn, anh trực tiếp lái xe đi. Trước khi xuất phát, anh nói với Labrador đang ở ngoài đầu xe “Cẩu huynh, ngươi dẫn đường đi, chúng ta sẽ theo sau. Không phải không cho ngươi ngồi trong xe điều hòa, mà là sợ ngươi trên xe sẽ mất dấu, không tìm được đường về!”

 

Labrador liếc anh một cái, rồi quay đầu chạy nhanh về phía trước.

 

“Giản Diệc Thừa, cậu thấy không? Nó có phải đang khinh bỉ tôi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-8-2.html.]

 

Giản Diệc Thừa không nói, nhưng ánh mắt lướt qua một thân ảnh màu đen quen thuộc, trong lòng thoáng động, rồi bình thản nói: “Mau chạy đi, đừng để mất dấu.”

 

“Yên tâm, không thể mất được!”

 

Thế là, trên đường xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, một con Labrador chạy như điên phía trước, một chiếc xe cảnh sát bám theo sát nút.

 

“Có phải đang quay phim truyền hình không?”

 

Labrador dẫn Giản Diệc Thừa và Lâm Lang từ trung tâm thành phố, chạy đến khu nam thành, cuối cùng dừng lại ở một khu biệt thự.

 

“Trời ơi, đây là nơi của người giàu ở! Nghe nói giá mỗi mét vuông ở đây đắt lắm!” Lâm Lang nói với Giản Diệc Thừa.

 

Giản Diệc Thừa không trả lời, ánh mắt tập trung vào Labrador. Khi thấy nó dừng lại trước một biệt thự đơn lập và sủa liên tục về phía họ, anh biết đây là đích đến của họ.

 

Lâm Lang tiến lên quan sát, nhíu mày nói: “Biệt thự lớn thế này, đứng ở cửa không nghe thấy mùi thi thể. Chúng ta có thể xông vào không?”

 

Giản Diệc Thừa lắc đầu: “Chỉ sợ không thể, bên trong có người.”

 

Lâm Lang ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ngươi biết? Dựa vào đâu mà phán đoán thế?”

 

“Thì mắt thấy.”

 

Lâm Lang: “…”

 

Lâm Lang quay đầu nhìn lại, bên trong quả nhiên có một người đang tiến về phía cửa, là một người đàn ông trung niên khoảng ba, bốn mươi tuổi, mặc vest và thắt cà vạt, trông rất lịch lãm và phong nhã, dáng vẻ như một người thành đạt.

 

Ông ta nhìn họ nghi hoặc hỏi “Xin hỏi các ngươi có việc gì sao?”

 

Tình huống này thật khó xử, chẳng lẽ phải nói rằng họ nhận được một con ch.ó báo án và nghi ngờ nơi này có á//n m//ạng?

 

Lâm Lang gãi đầu, lúng túng nói “Là con ch.ó này dẫn chúng tôi tới, nó cứ sủa suốt, chúng tôi tưởng rằng nó có chuyện gì.”

 

Người đàn ông trung niên nhìn Labrador, ngạc nhiên nói: “A Bố?”

 

“Ồ? Đây là chó của anh sao?”

 

“Đúng vậy, đây là A Bố của tôi, nuôi đã ba năm rồi, mấy ngày trước đột nhiên mất tích, tôi còn tưởng nó chạy lạc.” Người đàn ông vừa nói vừa lấy điện thoại ra, cho họ xem một bức ảnh chụp cùng A Bố. Lâm Lang liền biết đây đúng là một hiểu lầm.

 

“Cảm ơn các anh, đồng chí cảnh sát, còn tự mình đưa nó về.” Người đàn ông cười nói hòa nhã.

 

“Không có chi, đây là việc chúng tôi nên làm.” Lâm Lang lập tức nhận cơ hội rút lui, trông như một người chính nghĩa.

 

Labrador kêu lên một tiếng nho nhỏ, Lâm Lang không để ý, còn cười nói với nó: “Được rồi, trở về đi, đừng chạy lung tung nữa.”

 

“Vậy, anh cứ bận việc của mình đi, chúng tôi xin phép về trước.”

 

Lâm Lang nói xong, liền kéo Giản Diệc Thừa đi.

 

Người đàn ông trung niên nhìn theo họ đi xa, sau đó mới cúi đầu nhìn Labrador trên mặt đất. Ánh mắt ông ta trở nên lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh: “Vào nhà.”

 

Labrador run rẩy, nhưng do đã quen phục tùng chủ nhân, nó liền theo phản xạ bước vào cửa.

Loading...