Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 42.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-13 10:13:51
Lượt xem: 480

Chương 42: Corgi 1

 

"Đếm ngược, còn ba ngày nữa là nghỉ Tết, cầu mong không có vụ án nào nữa, để chúng ta được ăn Tết yên bình!" Lâm Lang trong văn phòng kêu ca cầu nguyện.

 

Tôn Toàn vừa rửa một mâm táo, ném cho Lâm Lang một quả, nói: “Tết là mùa cao điểm của trộm cướp, ẩu đả, gây rối do say rượu. Muốn yên ổn ăn Tết, có vẻ hơi khó đấy."

 

"Đừng nói gở, những vụ đó không phải lúc nào cũng liên quan đến chúng ta. Tôi chỉ cầu đừng có người ch//ết là tốt rồi."

 

"Vụ nào cũng có thể xảy ra bất ngờ, hôm trước ở Hoa Khê còn có vụ ba tên côn đồ cướp bóc, đ.â.m ch//ết người ta đó. Tin tức rầm rộ cả lên. Cha mẹ một nghi phạm còn nói hắn chưa đủ 16 tuổi, còn gia đình một nghi phạm khác thì bảo hắn bị bệnh tâm thần. Thật nực cười! Thời buổi này, phạm tội là đổ cho bệnh tâm thần hết, bệnh tâm thần đắc tội ai chứ?"

 

"Ai nói không phải đâu? Theo tôi thấy, những bệnh nhân tâm thần thật sự còn đáng yêu hơn nhiều, ít nhất họ ở yên trong bệnh viện, không gây phiền toái cho chúng ta."

 

"Cũng có bệnh nhân tâm thần tấn công người khác mà, không thể vơ đũa cả nắm."

 

...

 

Khi Giản Diệc Thừa bước vào, mọi người trong văn phòng đang trò chuyện sôi nổi. Tôn Toàn nhìn thấy anh, giơ mâm táo lên hỏi: “Ăn không? Đội trưởng Giang đãi."

 

Giản Diệc Thừa lấy một quả: “Cảm ơn."

 

Giọng anh nhẹ nhàng, trên môi còn mang theo một nụ cười. Bất cứ ai cũng có thể thấy anh đang rất vui. Lâm Lang và Tôn Toàn liếc nhau, trực giác mách bảo rằng có chuyện gì đó. Lâm Lang kéo ghế ngồi cạnh bàn làm việc của Giản Diệc Thừa: “Lão Giản, cậu đang yêu à?"

 

Giản Diệc Thừa sờ mặt: “Có rõ ràng vậy không?"

 

Không phủ nhận tức là thừa nhận. Lâm Lang lập tức hứng thú: “Rõ ràng chứ, rất rõ ràng! Mấy ngày nay cậu đi đường đều như bay, toàn thân tỏa ra ánh hồng phấn, ai mà không nhận ra chứ?" Anh ta cắn táo răng rắc, ăn xong ném hạt vào thùng rác, rồi hỏi: “Thế cậu với Sơ Ngữ chia tay rồi à?"

 

Trước đây khi cứu bạn gái Oản Oản của anh ta, cả đội đều biết Giản Diệc Thừa là bạn trai của Sơ Ngữ, nên giờ thấy anh đột nhiên tươi sáng như vậy, Lâm Lang không khỏi nghĩ nhiều.

 

Giản Diệc Thừa lắc đầu: “Lúc trước quan hệ chưa rõ ràng, giờ thì đã chính thức rồi."

 

Cuối cùng anh cũng có thể công khai nói về mối quan hệ của họ, Giản Diệc Thừa không giấu được nụ cười.

 

Thấy bộ dạng vui vẻ của anh, Lâm Lang bĩu môi: “Làm nửa ngày mới định ra danh phận à? Tôi cứ tưởng các cậu sớm đã ở bên nhau rồi!"

 

"Nhưng mà, thoát ế thuận lợi thế này không mời một chầu thì không được rồi."

 

"Ai thoát ế?" Tôn Toàn đi ngang qua hỏi.

 

"Lão Giản."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-42-1.html.]

 

"Chuyện tốt đấy, phải mời chứ!"

 

Hai người vừa nói to, cả văn phòng lập tức ồn ào, ai cũng muốn Giản Diệc Thừa mời khách.

 

Giản Diệc Thừa trước đây không thường tham gia các buổi liên hoan với đồng nghiệp, nhưng lần này lại vui vẻ đồng ý.

 

Lâm Lang cười nói: “Yêu đương đúng là làm con người ta thay đổi, ngay cả người lạnh lùng như cậu cũng trở nên dễ chịu hơn nhiều."

 

---

 

Sáng hôm đó, tiệm của Sơ Ngữ đón một cô bé khóc sướt mướt, ôm con mèo của mình khóc rất thương tâm. Cô bé nói mẹ mình đang mang bầu và đột nhiên bị dị ứng với lông mèo, nên gia đình không thể nuôi mèo nữa, nhờ Sơ Ngữ tìm cho nó một ngôi nhà tốt.

 

Trước đây cô bé đã từng đến tiệm của Sơ Ngữ, biết rằng Sơ Ngữ thường giúp đỡ tìm chủ cho các con vật lang thang, nên mới nhờ cô giúp.

 

Sơ Ngữ hỏi mèo, xác nhận lời cô bé nói là thật, nên đồng ý giúp. Cô bé rất yêu quý con mèo, nhưng vì lý do không thể tránh được nên không thể tiếp tục nuôi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Sơ Ngữ thấy cô bé còn nhỏ nhưng rất có trách nhiệm, khi biết mình không thể nuôi mèo, không vứt bỏ mà tìm cho nó một chỗ ở thích hợp. Nếu ai cũng như vậy, sẽ không có nhiều con vật lang thang trên đường phố.

 

Nguồn gốc chính của động vật lang thang là từ việc con người bỏ rơi chúng.

 

Con mèo tên Noãn Noãn, Sơ Ngữ không vội thông báo tin nhận nuôi, vì cô bé thực sự rất thích nó. Nhìn cô bé khóc đỏ cả mắt khi rời đi, Sơ Ngữ nghĩ rằng chưa nên tìm chủ mới ngay lập tức, biết đâu sau vài ngày cô bé sẽ tìm được cách khác. Vì vậy, cô quyết định tạm thời chăm sóc Noãn Noãn.

 

Khi Sơ Ngữ đang dỗ dành Noãn Noãn, bảo nó yên tâm và không buồn nữa, thì có một vị khách bước vào tiệm.

 

Đó là một chú chó Corgi lông vàng trắng, chân ngắn, toàn thân dơ bẩn, đứng ở cửa tiệm. Trên cổ nó đeo một chiếc chuông nhỏ, vừa động liền phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, hiển nhiên là có chủ.

 

Chú Corgi nhìn Sơ Ngữ, không vào ngay.

 

“Có chuyện gì à? Tìm ta có việc sao?”

 

Corgi cúi đầu, phát ra một tiếng nức nở: “Ừ.”

 

“Vậy vào đi.”

 

Sơ Ngữ nghiêng người để nó vào. Corgi do dự một chút, rồi chậm rãi tiến vào.

 

Sơ Ngữ rót nước cho nó, kiên nhẫn chờ nó nói ra ý định.

 

Corgi không để Sơ Ngữ phải chờ lâu, nó nhanh chóng nói rõ lý do đến tìm.

Loading...