Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 2.1

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 11:07:30
Lượt xem: 626

Chương 2: Cô gái cùng con mèo 2

 

Cơn mưa mùa hè đến thật nhanh, vừa nãy chỉ mới có vài giọt, giờ đã biến thành mưa lớn tầm tã. Những hạt mưa dày đặc nối liền thành một tấm màn, che kín ánh mặt trời, như màn đêm buông xuống.

 

Sơ Ngữ phanh gấp, dừng xe ở bên đường, mặt còn chưa hết kinh hãi, tay tái nhợt nắm chặt vô lăng: ‘‘Em nói thật sao?”

 

Đại Miêu không ngờ cô lại phản ứng lớn như vậy, hoảng sợ: ‘‘Là thật, Nhị Uông cũng nghe thấy, không tin chị hỏi nó xem.”

 

Từ ghế sau, Nhị Lang Thần lên tiếng: ‘‘Đúng vậy, chúng nó thật sự nói như vậy.”

 

Khi Nhị Lang Thần cũng xác nhận, Sơ Ngữ không thể không tin. Nhưng chính vì thế mà cô càng hoảng sợ hơn. Là một công dân tuân thủ pháp luật, một người mới ra trường với kinh nghiệm xã hội ít ỏi, cô chỉ thấy người c h ế t trên TV, giờ nghe thấy vụ g i ế t người ngay gần nhà mình, bản năng khiến cô sợ hãi.

 

Trong xe rất oi bức, nhưng Sơ Ngữ lại cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

 

Mất một lúc lâu, Sơ Ngữ mới lấy lại bình tĩnh, giọng nói dịu dàng: ‘‘Chúng ta nên báo cảnh sát chứ?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đại Miêu ngồi trên ghế phụ, lo lắng nhìn cô: ‘‘Không có ai phát hiện vì cô gái kia sống một mình. Ngôn Ngôn, chị không sao chứ? Em có làm chị sợ không?”

 

Sơ Ngữ lắc đầu: ‘‘Chị không sao, chỉ là lần đầu tiên nghe thấy vụ g i ế t người ở gần mình, nên có chút sợ hãi.”

 

Sơ Ngữ vô thức nắm chặt vô lăng, trong đầu rối bời. Cô cảm thấy sợ và muốn nhanh chóng rời xa nơi này, nhưng lại cảm thấy nếu bỏ mặc thì lương tâm sẽ cắn rứt. Dù không đi phải bắt hung thủ, thì cũng cần báo cho cảnh sát biết.

 

Chính là báo cảnh sát thì phải nói thế nào đây? Chẳng lẽ bảo rằng có mấy con mèo hoang nói nơi đó có người c h ế t? Tạm thời không bàn đến việc người ta có nghĩ mình bị điên không, cũng phải có ai tin mình mới được!

 

Bên ngoài, mưa dần dần ngớt, mặt trời lại ló ra sau những đám mây đen, mưa to mang đến chút mát mẻ nhưng nhanh chóng biến mất. Nhiệt độ tăng trở lại, như tiếp thêm dũng khí cho Sơ Ngữ, cô ổn định tinh thần, mở cửa xe bước xuống, dự định đi tìm đám mèo hoang để hỏi rõ tình hình.

 

Đại Miêu và Nhị Lang Thần nhảy xuống xe theo cô, muốn cùng đi. Sơ Ngữ không từ chối, lúc này, cô thực sự cần chúng làm bạn.

 

Góc đường có một cây ATM, vì trời mưa nên bên trong không có người, mấy con mèo hoang tạm thời trú mưa ở đó. Khi Sơ Ngữ tiến vào, chúng lập tức cảnh giác, nhưng khi thấy Đại Miêu và Nhị Lang Thần, chúng lại thả lỏng. Một con mèo vàng thăm dò hỏi: ‘‘Chị là người có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện?”

 

“Đúng vậy, là chị.” Sơ Ngữ ngồi xuống, khẽ gật đầu.

 

“Meow chị ấy thật sự có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện đó!”

 

Mấy con mèo hưng phấn vây quanh, tò mò quan sát cô.

 

Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy trên ATM có camera theo dõi, nên ra hiệu chúng ra ngoài nói chuyện. Mấy con mèo vui vẻ đi theo cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-2-1.html.]

 

Sơ Ngữ ngồi xuống bậc thang, nhẹ giọng hỏi: ‘‘Đại Miêu nói các em kể rằng ở tiểu khu đối diện có người c h ế t? Là tiểu khu nào? Hinh Uyển à?” Phía bắc đường Ngô Đồng là tiểu khu Hinh Uyển, phía nam là tiểu khu Giang Hoa, nơi Sơ Ngữ đang sống.

 

“Đúng vậy, đúng vậy, chính là tiểu khu Hinh Uyển. Cô gái đó rất đáng thương, đã c h ế t nửa tháng mà không ai phát hiện.”

 

“Cô gái đó là một cô gái tốt, thường mang thức ăn cho chúng em, nói chuyện dịu dàng dễ nghe, chúng em rất thích cô ấy!”

 

“Lần trước em bị thương, chính cô ấy đã băng bó cho em và còn tặng em một cái nơ xinh đẹp!”

 

“Tiểu tỷ tỷ, chị hãy giúp cô ấy đi, báo cho người nhà của cô ấy mang cô ấy về. Cô ấy đã c h ế t lâu như vậy mà không ai biết, thật sự quá đáng thương.”

 

...

 

Mấy con mèo tranh nhau kể, tiếng mèo kêu vang dội. Sợ làm người khác chú ý, Sơ Ngữ vội vàng ngắt lời: ‘‘Chị đã biết, nếu chuyện này là thật, chị sẽ báo cảnh sát. Họ sẽ thông báo cho người nhà cô ấy và bắt kẻ thủ ác. Các em đừng lo lắng.”

 

“Thật mà, thật mà, chúng em không nói dối đâu, chúng em tận mắt nhìn thấy vào buổi tối hôm đó!” Chú mèo vàng lo lắng kêu, sợ Sơ Ngữ không tin.

 

Sơ Ngữ trấn an: ‘‘Chị tin các em.”

 

Nhưng cô không thể để lộ việc mình hiểu ngôn ngữ động vật, nên việc báo cảnh sát cần được lên kế hoạch cẩn thận.

 

Sau một lúc suy nghĩ, Sơ Ngữ đột nhiên có ý tưởng.

 

---

 

Tại Cục Công An Thành Phố Giang Thành, trong đại sảnh sạch sẽ và sáng ngời, những người mặc đồng phục đi lại vội vàng, bận rộn.

 

Giản Diệc Thừa từ văn phòng cục trưởng bước ra, sắc mặt có chút khó coi. Bên cạnh, Lâm Lang, người vào cùng đợt với anh, khẽ chạm vào anh bằng khuỷu tay: ‘‘Này, cục trưởng lại làm khó dễ ngươi sao?”

 

Giản Diệc Thừa im lặng, gương mặt góc cạnh của anh rõ ràng không biểu lộ cảm xúc gì.

 

Lâm Lang tiếp tục: ‘‘Nghe này, tôi nghĩ cậu nên xin điều đi nơi khác. Mỗi ngày chịu sự chèn ép của cục trưởng không phải là cách hay. Với quan hệ của cậu, đi đâu cũng tốt hơn, tội gì phải chịu đựng ở đây…”

 

Lâm Lang chưa kịp nói hết lời, đã bị ánh mắt sắc lạnh của Giản Diệc Thừa làm nghẹn lại. Giản Diệc Thừa bình tĩnh nhìn anh ta, dù không biểu lộ cảm xúc gì nhưng khiến Lâm Lang cảm thấy áp lực gấp bội, ngượng ngùng cười nói: ‘‘Tôi chỉ nói giỡn thôi, đừng bận tâm ha!”

 

Giản Diệc Thừa hạ giọng: ‘‘Sau này không cần đùa như vậy, tôi không thích.”

 

“Đã biết, đã biết” Lâm Lang cười xòa, nhưng trong lòng lại không để ý, nghĩ rằng Giản Diệc Thừa cũng đâu cần nghiêm túc như vậy. Từ ngày Giản Diệc Thừa đến, anh ta đã bị Cố cục trưởng làm khó dễ rồi. Trong cục, ai mà không biết đằng sau Giản Diệc Thừa có bối cảnh lớn?

Loading...