Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 1.2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 11:06:20
Lượt xem: 912

 

 

Thẩm Tình đỏ mặt gật đầu. Sơ Ngữ cười nói: “Vậy là đúng rồi, cô và Tiểu Quai đã quen ở bên nhau, không có ai khác. Tiểu Quai coi cô là duy nhất, có cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ. Nhưng bây giờ cô bận rộn với chuyện khác, ít quan tâm đến em nó hơn, khiến em nó lo lắng rằng cô không còn yêu em nó nữa, rằng em nó không phải là duy nhất của cô nữa… Nói đơn giản, thì em nó đang ghen tị đấy.”

 

Thẩm Tình: “?!”

 

Cách giải thích này làm Thẩm Tình cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng dễ hiểu. Nếu Tiểu Quai có bạn mới và không để ý đến cô, chắc chắn cô cũng sẽ buồn và cảm thấy mất mát.

 

Không ngờ Tiểu Quai lại nhạy cảm như vậy, Thẩm Tình rất áy náy, vuốt đầu Tiểu Quai và nói: ‘‘Thực xin lỗi Tiểu Quai, chị sẽ không bao giờ bỏ bê em nữa.”

 

Tiểu Quai cọ người vào cô ấy, chôn đầu vào lòng cô ấy. Sơ Ngữ cười nói: ‘‘Nó đang xấu hổ.”

 

Thẩm Tình cũng cười, sau khi nghe Sơ Ngữ giải thích, cô ấy cảm thấy như mình và Tiểu Quai đã có sự kết nối, có thể hiểu được cảm xúc nhỏ nhặt của Tiểu Quai khi giận dỗi.

 

“Bác sĩ tâm lý thật thần kỳ! Có thể thật sự hiểu được ý của Tiểu Quai!” Thẩm Tình kinh ngạc thốt lên.

 

Sơ Ngữ cười: ‘‘Không có gì đặc biệt cả, động vật và con người thật ra không khác nhau lắm, cũng có vui buồn, cũng sẽ già yếu bệnh tật. Chỉ là chúng không thể nói ra nhu cầu của mình nên phải biểu hiện qua những cách khác. Và nhiệm vụ của bác sĩ tâm lý thú cưng là giúp bạn hiểu được những gì thú cưng muốn nói mà thôi.”

 

Sơ Ngữ nói rất bình thản. Dù rằng việc cô giao tiếp với động vật không phải nhờ vào tâm lý học động vật, nhưng cô cần che giấu khả năng đặc biệt của mình. Sau một thời gian học về tâm lý học và hành vi động vật, giờ cô có thể nói chuyện mà không khiến người ngoài nghề nghi ngờ.

 

Khi Thẩm Tình rời đi, Tiểu Quai nằm trên vai cô, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ chào Sơ Ngữ, đôi mắt sáng lấp lánh: ‘‘Lão bản, hẹn gặp lại!”

 

Sơ Ngữ bật cười, cũng vẫy tay chào lại: ‘‘Hẹn gặp lại!”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Đúng là đồ trẻ con!” Đại Miêu từ bậu cửa sổ nhảy lên người Sơ Ngữ, lười biếng nằm trên vai cô, nói một cách nghiêm nghị: ‘‘Nếu là em thì sẽ không có cái tính trẻ con ghen tuông ấy đâu.”

 

Sơ Ngữ cười, mặt không biểu cảm nói: ‘‘Em không tự biết mình biết người một chút nào sao? Vẫn tưởng mình nhẹ nhàng lắm à? Vai chị sắp bị em đè gãy rồi!”

 

“Ồ, em quên mất.” Đại Miêu không mấy để ý, nhảy xuống, không cảm thấy áy náy, còn ngáp nói: ‘‘Hôm nay sẽ không có khách nữa đâu, Ngôn Ngôn, chúng mình đi ăn gì ngon nhé?”

 

Ngôn Ngôn là tên gọi ở nhà của Sơ Ngữ.

 

Sơ Ngữ từ chối ngay: ‘‘Không được, em bây giờ đang thừa cân đấy, cần kiểm soát ăn uống, chỉ được ăn thức ăn cho mèo thôi!”

 

Đại Miêu thở dài, từ tốn nói: ‘‘Ngôn Ngôn, ăn uống điều độ giảm cân là không tốt cho sức khỏe, phải ăn uống hợp lý và vận động mới đúng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-1-2.html.]

“Vấn đề là, em có chịu vận động không?”

 

“Đừng nóng vội, giảm béo không phải chuyện ngày một ngày hai, cần phải từ từ. Một bữa ăn không thể khiến người béo ngay được, cũng như một bữa ăn ít không thể khiến người gầy đi được, vậy tại sao phải ăn ít?”

 

Sơ Ngữ không biết nói gì, cô không thể tranh luận thắng nổi một con mèo!

 

Đại Miêu tự tin rằng mình đã thắng, thảnh thơi nhảy lên người Nhị Lang Thần và tìm một vị trí thoải mái để nằm.

 

Nhị Lang Thần là chú chó mà Sơ Ngữ nhận nuôi. Hai con vật này cô nhặt được vào ngày đầu mở cửa tiệm, cảm thấy có duyên nên giữ lại nuôi. Đại Miêu là một con mèo bình thường, lúc mới nhặt về gầy trơ xương, nhưng sau một tháng được Sơ Ngữ chăm sóc, nó béo lên như quả bóng. Nó tự xưng mình là quý tộc, nhưng thực ra rất lười và chỉ thích ăn, lại còn rất tò mò. Nhị Lang Thần là một chú chó màu đen, ít nói, chăm chỉ, nhưng thường bị Đại Miêu bắt nạt.

 

Kể từ khi có khách hàng đầu tiên, tiệm của Sơ Ngữ bắt đầu có chút nhộn nhịp, vài khách hàng khác cũng ghé qua. Tuy nhiên, phần lớn chỉ là những người tò mò, thực sự hỏi vấn đề tâm lý thì không nhiều.

 

Sơ Ngữ cũng không bận tâm, cô không dựa vào việc này để kiếm tiền, mà làm vì sở thích. Có bệnh nhân thì cô trò chuyện và tư vấn, không có thì cô cùng Đại Miêu và Nhị Lang Thần thư giãn, trò chuyện và phơi nắng, cuộc sống thật thoải mái.

 

Thời tiết ở Giang Thành thay đổi thất thường, có thể trời vừa nắng to, một lát sau đã âm u. Thấy sắp mưa, Sơ Ngữ quyết định đóng cửa sớm. Hôm nay cô dự định về thăm bố mẹ. Kể từ khi mở tiệm, cô dọn ra ở gần cho tiện đi lại, chỉ cuối tuần mới về nhà.

 

Trên đường về, Sơ Ngữ ghé qua đường Ngô Đồng mua chút thịt bò Trần Ký cho bố mẹ, họ rất thích món này. Tiệm không cho thú cưng vào, nên Đại Miêu và Nhị Lang Thần phải chờ ở ngoài.

 

Khi Sơ Ngữ mua xong và ra ngoài, cô thấy Đại Miêu đứng uy nghi trên lưng Nhị Lang Thần, giống như một vị vua đang tuần tra lãnh địa. Xung quanh là một đám mèo hoang đang nghe Đại Miêu diễn thuyết.

 

Đại Miêu ngẩng đầu kiêu hãnh: ‘‘Tôi nói cho các bạn biết, Ngôn Ngôn nhà tôi rất lợi hại! Chị ấy có thể hiểu được chúng ta nói gì đấy!”

 

Sơ Ngữ bật cười, tình cảnh này cô đã thấy nhiều lần. Đại Miêu rất thích khoe khoang về cô với các con vật khác để được chúng ngưỡng mộ.

 

Nhị Lang Thần thấy Sơ Ngữ ra liền chạy ngay tới, không cần cô gọi.

 

Đại Miêu không vui: ‘‘Đi nhanh vậy làm gì? Tôi còn chưa nói xong!”

 

“Được rồi, sau này có thời gian lại nói tiếp. Trời sắp mưa rồi, hôm nay phải về trước đã.” Sơ Ngữ vừa mở cửa xe, vừa thúc giục.

 

Đại Miêu ngoan ngoãn nhảy lên xe, Nhị Lang Thần cũng theo sau.

 

Sơ Ngữ lên xe, vừa cài dây an toàn xong thì mưa lớn bắt đầu rơi.

 

“Nguy hiểm thật, suýt nữa thì gặp mưa.”

 

Khi Sơ Ngữ khởi động xe, Đại Miêu từ ghế sau nhảy lên ghế phụ và chia sẻ chuyện vừa nghe được: ‘‘Em vừa nghe mấy đứa kia nói, bên khu đối diện có một người phụ nữ bị g i ế t trong nhà, nửa tháng rồi mà không ai phát hiện.”

Loading...