Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Hoàng Hậu - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-09-27 03:49:56
Lượt xem: 3,557

6

 

Năm ta mười ba tuổi, đã xảy ra một sự kiện lớn, nhà mẹ đẻ của Cảnh Quý phi, nhà họ Việt, bị buộc tội mưu hại hoàng tự, âm mưu tạo phản. 

 

Khi ấy ta và Tạ Lệnh Hà đang ở cung Cảnh Quý phi chơi đùa với Nhị công chúa. 

 

Cảnh Quý phi đang ngồi bên cạnh đan tràng hạt, đồng thời dặn dò Nhị công chúa cẩn thận. 

 

Nàng vô cùng yêu thương trẻ con, bất kể là Nhị công chúa hay là chúng ta. 

 

Từ sau sự việc của Vãn Chiêu nghi, hoàng thượng đã ít khi để chúng ta tiếp xúc với các phi tần. 

 

Ngay cả cung điện riêng chúng ta cũng không được ở, sáng học trong cung học. 

 

Tối về Dưỡng Tâm điện ôn sách, rồi đến giờ thì về cung Càn Thanh ngủ trong tẩm điện. 

 

Ta và tiểu Thái tử tuổi còn nhỏ, đã phải đồng hành cùng sinh hoạt của đế vương, giảm bớt ba mươi năm đường vòng. 

 

Nhưng không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của Cảnh Quý phi, nàng luôn bế Nhị công chúa, hỏi xem có thể để nàng chơi với chúng ta không. 

 

Nhìn tiểu công chúa tròn trịa, mềm mại, chúng ta cũng không nỡ từ chối, hoàng thượng tuy không hài lòng, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở. 

 

Chúng ta ôm Nhị công chúa về, ngài cũng đôi khi đùa giỡn một chút, nhưng khi nàng về lại trong tay Cảnh Quý phi, ngài liền lạnh lùng như một cha dượng. 

 

Hoàng thượng không thích Cảnh Quý phi, những năm gần đây càng rõ rệt. 

 

Nhưng ta nghe ma ma nói, hoàng thượng và Cảnh Quý phi từng là thanh mai trúc mã, năm xưa vì muốn cưới nàng, ngài còn quỳ suốt đêm trước mặt tiên hoàng. 

 

Về sau tiên hoàng gả đại tỷ cho hoàng thượng, và ban Quý phi cho thái tử lúc đó làm trắc phi. 

 

Lương duyên của họ vốn đã đoạn tuyệt, nhưng dưới sự thay đổi của quyền lực lại một lần nữa nối lại. 

 

Sau khi hoàng thượng đăng cơ, nhà họ Việt đã thay đổi thân phận của Quý phi, rồi lại đẩy nàng vào cung. 

 

Cảnh Quý phi sau khi nhập cung, quả thực đã được sủng ái một thời gian, nhưng năm đại tỷ qua đời, tất cả đều thay đổi. 

 

Có vẻ từ lúc đó, mọi thứ đã được dự báo trước. 

 

Khi nhà họ Việt sụp đổ, chuyện Cảnh Quý phi mưu hại tiên hoàng hậu cũng bị phanh phui. 

 

Cảnh Quý phi bị giam vào lãnh cung, người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp ấy, giờ ngồi trong cung lạnh lẽo, chờ đợi số phận phán xét. 

 

Khi ta lén đến thăm nàng, nàng đang ngồi dưới ánh trăng uống trà lạnh, mái tóc rối tung cũng không che được dung nhan tuyệt sắc của nàng. 

 

"Ta biết ngươi sẽ đến, tiểu hoàng hậu." 

 

Phải, ta sẽ đến, ta không hiểu. 

 

Là lý do gì đã khiến một nữ nhân sẵn sàng tính kế gia tộc mình? 

 

"Từ khi ta phát hiện ngươi lén giúp đỡ Hầu Uyển Uyển, ta đã biết ngươi không bằng tỷ tỷ ngươi. 

 

"Ngươi quá nhân từ, làm sao có thể ngồi vững ở vị trí này." 

 

Ta không đáp, bắt đầu quan sát xung quanh, nơi này tuy vắng vẻ nhưng lại sạch sẽ, chắc chắn mỗi ngày đều có người quét dọn. 

 

Nhìn một lượt, ta hỏi nàng: "Cái c.h.ế.t của tỷ tỷ ta, có liên quan đến ngươi không?" 

 

"Ta không muốn hại tỷ tỷ ngươi, tách trà đó ta đưa cho hoàng thượng. 

 

"Là nàng, chính nàng biết rõ trong trà có độc nhưng vẫn uống." 

 

Nàng bắt đầu kích động, đẩy mạnh tách trà trên bàn. 

 

"Vương Lan Dực tự tính cả bản thân mình vào, chỉ để lật đổ nhà họ Việt, phá tan thế lực của thái tử phế truất! 

 

"Nàng hận nhà họ Việt, hận chúng ta vì đã hy sinh Việt Hành! Ta cũng hận nhà họ Việt, rõ ràng ta đã có thai năm tháng! 

 

"Họ vì muốn lấy lòng hoàng thượng, dám ép ta uống thuốc phá thai, con ta rõ ràng chỉ còn vài tháng nữa sẽ ra đời. 

 

"Ta hận hoàng thượng, hận sự lợi dụng của ngài đối với ta, hận nhà họ Việt tính kế từng bước với ta. Thế nên ta đã hạ dược cho ngài, ta muốn ngài ghét bỏ ta! 

 

"Nhưng kết quả thế nào? Tỷ tỷ ngươi đã dùng chính kế sách đó, nàng sử dụng thật tài tình! 

 

"Ngay cả ta cũng là một phần trong kế hoạch của nàng, nàng đã giao toàn bộ chứng cứ cho ta, để ta tự tay tiễn họ lên đường! 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tieu-hoang-hau-wvrg/phan-6.html.]

"Hahahahaha!" 

 

Ta nghe mà đầu óc mơ hồ, có vẻ như trong chuyện này còn quá nhiều bí mật mà ta không biết. 

 

Mọi thứ dường như báo hiệu rằng cái c.h.ế.t của tỷ tỷ không đơn giản như ta nghĩ. 

 

Nhìn nàng dần trở nên điên loạn, ta chuyển sang một chủ đề khác: "Vậy vài năm trước, ngươi mưu hại Thái tử là vì sao?" 

 

Nàng cười khẩy: "Mưu hại Thái tử? Đó không phải do ta làm. Người ngươi muốn tìm, có lẽ còn chưa lộ mặt. 

 

"Tiểu hoàng hậu, nghe lời ta, hãy lợi dụng sự thương hại của Tạ Thịnh dành cho ngươi mà rời khỏi chốn thị phi này đi! 

 

"Hậu cung này không phải là nơi trong sạch." 

 

Ta như nghe thấy chuyện gì đó thật nực cười: 

 

"Đi? Ta có thể đi được sao?" 

 

Ta nghiêng đầu cười: "Nếu ta không còn giá trị, người đầu tiên muốn g.i.ế.c ta, chắc chắn là Nhà họ Vương rồi!" 

 

Nàng có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó bật cười: 

 

"Chuyện này bắt đầu thú vị rồi, tiểu hoàng hậu của chúng ta dường như không ngây thơ, vô hại như vẻ bề ngoài nhỉ!" 

 

Nàng vẫn chưa hiểu, những năm qua ta cùng Tạ Lệnh Hà học hỏi là có ý gì. Hắn học đế vương chi đạo, ta cũng đang học. 

 

Những thủ đoạn trong nội cung, ta cũng đã thấy không ít. Ta làm sao có thể là một đứa trẻ ngây ngô, không hiểu sự đời được. 

 

Ta rõ ràng biết hết mọi thứ mà! 

 

Hoàng thượng ban rượu độc cho Cảnh Quý phi, nhưng không tước phong hiệu của nàng, cũng xem như giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nàng. 

 

Nghĩ đến chuyện Nhị công chúa không có ai nuôi dưỡng, hoàng thượng liền trả nàng về cho Vãn chiêu nghi, nàng vẫn sống trong lãnh cung. 

 

Ngoại trừ không thể ra ngoài, cuộc sống của nàng cũng không đến mức quá tệ. 

 

Tiểu Thái tử đích thân tiễn muội muội vào lãnh cung, ta đứng từ xa nhìn, cảm nhận được chút tình thân giữa hai người. 

 

Ta lại nghĩ đến đại tỷ, nàng cũng từng nắm tay ta trong đêm tuyết, đưa ta lên xe ngựa về nhà. 

 

Lần cuối cùng ta nói chuyện với nàng, nàng vuốt đầu ta, bảo ta ngoan một chút. 

 

Giờ ta rất ngoan, không biết nàng có thấy không. 

 

Không thấy cũng được, vì sau này, có lẽ ta chẳng thể ngoan thêm chút nào nữa. 

 

Năm ta mười ba tuổi, ta nói với hoàng thượng rằng ta muốn đến biên cương. 

 

Hoàng thượng quở trách ta hồ đồ, nhưng ta không nản lòng, mỗi ngày đều đến quấy rầy. 

 

Cung nữ bên cạnh bảo ta ngốc nghếch, không ngừng khuyên nhủ, rằng điều ta nên làm là nhanh chóng đến tuổi cập kê, rồi sinh long tử. 

 

Ta nhìn nàng một cái, chỉ thấy phiền phức, những gián điệp xung quanh ta đến lúc cần phải thanh trừ rồi. 

 

Cảnh Quý phi thất thế, hoàng hậu còn nhỏ, các phi tần thưa thớt. 

 

Các đại thần đều khuyên nên mở rộng hậu cung, để hoàng gia có thêm người nối dõi. 

 

So với tiên đế, con cháu của hoàng thượng hiện nay quả thực rất ít ỏi. 

 

Thưa thớt chỉ có ba đứa trẻ, không trách các đại thần lo lắng. 

 

Lần này hoàng thượng đã nhượng bộ, giao việc tuyển tú cho Hiền phi nương nương. 

 

Hiện nay nàng tạm thời quản lý lục cung, hoàng thượng muốn thăng vị cho nàng, nhưng nàng từ chối. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Lý do từ chối của nàng thật thú vị: "Hoàng hậu sắp cập kê, hoàng thượng lại yêu thương hoàng hậu. 

 

"Sau này quyền lực này vẫn phải giao cho hoàng hậu, ta chỉ tạm quản hai năm, sao cần phải thăng vị." 

 

Hoàng thượng nghe xong có chút ngạc nhiên, thường ngày ngài chỉ coi tiểu hoàng hậu như đứa trẻ mà nuôi, chứ chưa từng nghĩ đến mối quan hệ thực sự giữa họ là vợ chồng. 

 

Nhiệm vụ chính của nàng sau này không phải là làm anh hùng, mà là quản lý hậu cung, làm một hoàng hậu đúng nghĩa. 

 

Ngài hiếm khi mất ngủ, trằn trọc cả đêm, hôm sau quyết định để lão Hầu gia đưa nàng đến biên cương. 

 

Ngài đã nuôi dưỡng đoá hoa hướng dương này một cách cẩn thận, sao nỡ để nàng bị giam cầm trong hậu cung ăn thịt người này. 

Loading...